TÁC GIẢ

TÁC GIẢ

Trinh - Người tự do

Tác giả CheekyChop Blog, thích nấu ăn và ...ăn. Thích đọc sách, xem phim, chụp ảnh, làm vườn, chuyện trò với người quen và lạ. Tóm lại, CheekyChop là mình, 1 người phụ nữ Độc Lập, Tự Do và Hạnh Phúc.

 

Còn đây là phần tự giới thiệu lúc mới ra blog cheekychop, thời 1 ngàn chín trăm hồi đó…

 

Thời còn đi học, có lần 1 người bạn nói với mình “Khiết Trinh là người hay đòi hỏi”.
Về nhà suy nghĩ, sốc.

Mãi về sau, đọc được ở đâu đó, trong 1 cuốn sách hay bài viết có đề cập “Người khó tính, hay đòi hỏi là người luôn quan tâm đến mọi thứ, là người không bàng quang với mọi chuyện”. Lại càng tự cho mình là người luôn quan tâm đến đời, không bàng quang với đời và lấy đó làm tâm điểm sống.

Cho đến khi lớn lên, đi làm, tham dự vài khóa huấn luyện. Trong đó có 1 khóa thầy dạy hay kinh khủng, học được 1 điều mới mẻ: Đừng bao giờ đặt câu hỏi “Tại sao người ta lại nói hay làm điều đó?”. Vì mỗi người có các giá trị cốt lõi khác nhau ẩn chứa sâu xa dưới bề ngoài mình nhìn thấy. Mà phải tự hỏi, nếu người ta làm điều đó, thì “Làm cách nào mình có thể tác động đến họ?” và “Vào lúc nào là thích hợp nhất?” để đạt được điều mình muốn.

Nếu đã cố hết cách rồi mà vẫn không lay chuyển được họ, thì phải hát bài “Let it go”, nghĩa là cho qua.

Cho đến khi đến Thái Lan vào tháng 8/2016, tham dự khóa thiền ở thiền viện Suan Mokkh, lại học được 1 chân lý mới, hoàn toàn ngược lại với điều mình tin trước đây. “Hãy là người dễ chịu nhất, dễ làm hài lòng nhất, dễ thỏa mãn nhất”. “Hãy hạnh phúc với những điều nhỏ nhất, đơn giản nhất” thì dù cả thế giới ngoài kia có rung chuyển, mình vẫn sống được với “nội lực” của mình.

Hay quá.

Mình là một người không-còn-trẻ-nhưng-cũng-chưa-đến-nỗi-già, năm nay 37 tuổi, tuổi con gà. Đã trải qua hỷ, nộ, ái, ố của cuộc đời theo những cách mình không bao giờ ngờ tới. Giờ nhìn lại, cảm thấy hết sức may mắn.

Gánh nặng cuộc sống, không ai tránh khỏi. Những lỗi lầm, vô tình hay cố ý, đều có nhân quả. Vậy mà mình có thể sống rất tốt đến ngày hôm nay.

Gần 15 năm làm việc từ công ty nhà nước cho đến các tập đoàn đa quốc gia, thu nhập và các mối quan hệ của mình đều rất ổn. Như phần đông giới trẻ 8X, mình sống không biết ngày mai. Kiếm tiền, tiêu xài, mua sắm, du lịch,…

Cho đến một ngày, tự dưng mỏi mệt. Tự dưng chán hết tất cả, và quyết định để dành tiền. Tự dưng thèm có một người bên cạnh, hiểu mình, chăm sóc mình. Tự dưng thèm được độc lập, được tự chủ, được toàn quyền kiểm soát cuộc đời mình. Tự dưng muốn tung hê tất cả và cũng muốn bắt đầu lại tất cả.

Đó là lúc mình gặp anh Fraser.

Qua một người bạn, mình gặp anh, cùng đi ăn chung với cả nhóm vài lần. Lúc đó anh đã đạp xe đạp từ Anh qua 23 nước rồi đến Việt Nam, mất 1 năm rưỡi. Thấy ảnh hiền, lúc nào cũng cười mà rất đơn giản, điềm tĩnh, mình cũng thấy quý. Nhưng nghĩ tới hành trình đạp 4 năm vòng quanh thế giới của ảnh, mình lại thôi. Dùng dằng tới lui, trời xui đất khiến, hai đứa quen nhau.

Rồi với tốc độ như tên lửa, 1 năm rưỡi sau đó, mình và ảnh lên đường từ Việt Nam, cùng tiếp tục hành trình đạp xe quay về Anh.

Mình không phải là người lãng mạn. Hồi nhỏ chắc có, ai mà không vậy. Nhưng đây không phải là chuyến đi tình yêu như nhiều người lầm tưởng. Lúc đầu bản thân mình cũng tưởng. Đi rồi mình mới nhận ra, tình yêu là cần nhưng không đủ. Trong chuyến đi, mỗi đứa một chiếc xe đạp. Cùng chở đồ, cùng đạp điên cuồng dưới cái nắng đổ lửa hay trời mưa bão vài chục đến cả trăm cây số một ngày. Ở một đất nước xa lạ. Đó thật sự là một cuộc chiến.

Học hỏi nhiều hơn. Yêu thương nhiều hơn. Và nhất là đam mê khám phá những vùng đất lạ, những nền văn hóa, con người khác nhau khiến tụi mình ngày càng hiểu nhau hơn, tôn trọng nhau hơn và cùng giúp nhau giữ lửa cho cuộc hành trình.

Những bài viết ở CheekyChop blog đơn thuần là những bài chia sẻ. Chia sẻ từ những trải nghiệm bản thân. Chia sẻ các thông tin mình góp nhặt được trên đường đi, từ những người dân địa phương hay những người bạn cũng đang đi du lịch. Đâu đó là những kinh nghiệm sống quý giá, một nét văn hóa hay ho hay chỉ đơn giản là một chỗ ăn ngon mà mình muốn mọi người, nếu đi qua nơi đó, nhớ ghé thưởng thức.

Nếu có điều gì mạnh mẽ hơn mong muốn được chia sẻ về chuyến đi, đó là hy vọng mình có thể lan truyền, tạo cảm hứng khám phá thế giới, ủng hộ phong trào ta balô cho những người trẻ, người hết trẻ, người sắp già, người chuẩn bị già và nhiều nhiều người hơn nữa…

Bạn muốn theo dõi hành trình của mình?

Đừng để lỡ bài viết mới nào nhé!

You have Successfully Subscribed!