3 Điều có thể bạn chưa biết về Singapore

3 Điều có thể bạn chưa biết về Singapore

3 Điều có thể bạn chưa biết về Singapore

Là nước có mức sống đắt đỏ nhất thế giới từ năm 2014 đến nay, Singapore bỏ xa các thành phố nổi tiếng mọi người thường nghĩ đến như Paris, London, New York, Tokyo,…

Nói đến Singapore, mình thường nghĩ đến đất nước an toàn nhất, sạch sẽ nhất nhưng cũng đau ruột nhất khi đi du lịch. Chỉ một cái giường tầng ở khách sạn, nơi mình phải ở chung với 6,7 đứa khác, cũng gần 50 SGD/đêm! Tiện nghi thì tối thiểu. Ăn uống thì khỏi phải nói, một phần cơm bình dân ngồi vỉa hè của mấy quầy người Hoa, cũng phải 10 SGD/phần. Ở Singapore 3 ngày có thể bằng ở 1 tuần ở Thái.

Và vì mọi chi phí đều cao như thế

1. Người già về hưu vẫn tiếp tục làm công việc phục vụ:

Đến Singapore, mọi người có thể thấy rất nhiều ông già bà cả làm công việc lau dọn, phục vụ ở các hawker centers (hay mình gọi là food court), ở tiệm McDonald’s…Họ làm việc rất chu đáo, kỹ lưỡng dù hơi chậm. Vào buổi tối, sẽ thấy vẻ mệt mỏi hiện rõ trên nét mặt họ.

Các nhân viên lau dọn vệ sinh cũng là những người già.
Rất nhiều tài xế taxi là người lớn tuổi.
Nếu đi tour đến Sing, cũng sẽ thấy tài xế và hướng dẫn địa phương thường là những người 60-70 tuổi. Họ có vẻ năng động, giỏi bắt chuyện và đôi khi khuân vác đồ đạc cho khách. Tuy nhiên, rõ ràng họ đã ở tuổi xế chiều.

Một số ít người làm việc vì không muốn ở nhà buồn chán, muốn được tiếp tục cống hiến cho xã hội. Nhưng hầu hết họ phải làm việc ở cái tuổi đã về hưu này để giảm bớt gánh nặng tài chính cho con cháu, kiếm thêm thu nhập để trả tiền sinh hoạt phí,…

Và nếu số tiền họ kiếm được vẫn quá ít ỏi, thường là khoảng 1,100 SGD/tháng so với mức thu nhập bình quân là 4,700 SGD/tháng, thì có thể họ sẽ trở thành

2. Người vô gia cư nhưng vẫn có việc làm:

Người vô gia cư ở Singapore nhiều hơn mình tưởng.

Họ có thể là những người kiếm đủ tiền để chi phí nhưng không đủ tiền thuê nhà, đành phải ra đường ngủ.

Một số người bị chính gia đình mình đẩy ra khỏi nhà, vì nhiều lý do.

Những người khác, quyết định ngủ ở ga điện ngầm hoặc gần chỗ làm, để không phải trả phí xe cộ đi lại.

Có người không thuê nhà để dành tiền gửi về cho gia đình, nhất là những người Malay qua Singapore làm việc.

Rất nhiều người trên giấy tờ, họ vẫn có một địa chỉ. Dù thực tế, họ ngủ ngoài đường. Lấy vài miếng giấy cạc tông lót chỗ ngủ vào đêm khuya, khi các cửa tiệm hoặc nhà người ta đã đóng cửa. Cắm trại ở khu công viên. Dọc bờ biển. Có người ngủ qua đêm ở sân bay Changi,…

1 góc đường nơi tụi mình đi qua

Chính phủ Singapore đã có nhiều nỗ lực để cải thiện tình trạng này nhưng đó vẫn là cuộc chiến đang tiếp diễn.

Tuy vậy, ở một góc độ khác,

3. Có rất nhiều thứ hoàn toàn miễn phí ở Singapore:

Xem phim miễn phí ngoài trời:
Được tổ chức vào cuối tuần ở những địa điểm khác nhau. MovieMob là tên dự án này, dành cho tất cả mọi người. Không cần đăng ký trước nhưng phải xem website để biết thời gian và địa điểm chính xác.

Nhạc sống miễn phí ở Esplanade:
Các ban nhạc thường chơi từ chiều cho đến tối với nhiều phong cách khác nhau. Xem buổi tối thì có không khí hơn. Ở đây còn có cả 1 Thư viện âm nhạc cũng hoàn toàn miễn phí. Tha hồ cho mọi người sống ảo vì khung cảnh Nhà hát Esplanade như nửa trái sầu riêng lớn, rất đẹp.

Địa chỉ: 1 Esplanade Dr, Singapore 038981

1 góc nhà hát Esplanade, Singapore

Chợ trời miễn phí – Singapore Really Really Free Market (SRRFM):
Nhìn như garage sales, gồm đủ các thứ được bày ra ngoài trời, thường là ở công viên.  Gồm đủ loại từ sách, quần áo đến trang sức, túi xách,…Hoàn toàn miễn phí. Mình cảm giác như các thùng đồ từ thiện ở Sài Gòn mình :). Thời gian và địa điểm thay đổi  nên cần xem trên Facebook để biết chính xác nơi tổ chức.

Nguyên tắc hoạt động của Chợ miễn phí (SRRFM)

Viếng các bảo tàng:

National Museum, Asian Civilisations Museum,Peranakan Museum, Reflections at Bukit Chandu và Our Museum @ Taman Jurong. Hoàn toàn miễn phí và học được rất nhiều điều bổ ích.

Bảo tàng Peranakan – 39 Armenian St, Singapore 179941

Leo núi Faber (Mount Faber)
Leo núi Faber hoàn toàn tự do. Cảnh từ trên đỉnh nhìn xuống thì không cần phải bàn, đẹp và ấn tượng.

Địa chỉ: Telok Blangar Road, Singapore 099448

Đi bộ dọc Southern Ridges
Là đường nối từ núi Faber đến công viên Telok Blangar Hill Park. Dài khoảng 10 cây số. Cảnh vật nhìn từ trên cầu đẹp, tha hồ selfie. Người lớn, trẻ em, ai đi cũng được, không cần phải dáng thể thao gì cả.

Địa chỉ: Henderson Road, Southern Ridges, Bukit Merah, Singapore 159557

Chụp hình với 8 bức tượng Merlion
Toàn bộ Singapore có tổng cộng là 8 tượng Merlion. Tìm cho ra và chụp hình các kiểu với mấy tượng này cũng là 1 bộ sưu tập hiếm có!

Đi thăm ngôi đền Hindu cổ nhất Singapore – Sri Mariammam Temple

Nằm ở khu Chinatown, gần trạm MRT Telok Ayer. Đặc trưng của các ngôi đền Hindu là trang trí tượng các thần,…ngay trên đỉnh, bên ngoài đền, với nhiều màu sắc rất đẹp.

Địa chỉ: 244 South Bridge Rd, Singapore 058793

Ngôi đền Hindu cổ nhất Singapore

Đi dạo và chụp hình ở những khu vườn kế bên vịnh (Gardens By The Bay)
Là các khu vườn nhân tạo, đẹp và lạ như ở ngoài hành tinh. Được dùng trong khá nhiều cảnh phim. Tuy nhiên, các khu vườn được vô miễn phí bao gồm:  Sun Pavillion, Supertree Grove, Dragonfly & Kingfisher Lakes, Far East Organization Children’s Garden, World of Plants, Heritage Gardens, and Bay East Garden. Các khu còn lại phải mua vé vô cửa (rất mắc!)

Địa chỉ: 244 South Bridge Rd, Singapore 058793

Và còn nhiều nhiều địa điểm nữa…

Lần đi xe đạp đến Singapore, để khám phá mà không bị phá sản, tụi mình đã chọn khách sạn không quá xa trung tâm để dễ đi bộ. Ăn thì tụi mình chỉ ăn trong foodcourt. Đi chơi chỉ đi chỗ miễn phí. Nước uống thì hứng từ vòi phông tên uống vì nước phông tên ở Singapore sạch và an toàn để uống trực tiếp, theo tiêu chuẩn của Tổ chức Y tế Thế giới (WHO).

Singapore là điểm đến đầy hấp dẫn nhưng cũng là nơi có khoảng cách giàu nghèo thuộc hàng cao nhất thế giới!

Vùng đất này chưa bao giờ nằm trong danh sách các nơi ưa thích của mình nhưng vì là nước phát triển rất gần Việt Nam, miễn visa du lịch, các bạn xì tin nên canh vé giá rẻ của Tiger Air, Jetstar, VNA,…làm 1 chuyến cuối tuần để mở mang tầm mắt. Chủ yếu là nhìn thấy sự phát triển về cơ sở hạ tầng, các dịch vụ công cộng của họ và nhất là sân bay Changi – sân bay được đánh giá liên tục 4 năm liền là tốt nhất thế giới bởi tổ chức Skytrax (2013-2016)

?

Các Bài Viết Về Những Điều Cần Biết (Tips)

Kinh Nghiệm Xin Visa Úc – Diện Du Lịch Thị Thực 600

Ở đây, mình chỉ xin chia sẻ kinh nghiệm xin visa Úc tự túc vào năm 2015 và 2016 tại văn phòng VFS Thành phố Hồ Chí Minh. Mục đích đi du lịch hay còn gọi là “Thị thực đi thăm Úc” - Diện thị thực 600. Mình cũng link website chính thức của VFS với các hướng dẫn đầy đủ về...

Những Điều Cần Biết Trước Khi Đến Indonesia

Tất cả những chia sẻ từ kinh nghiệm bản thân mình trải qua sau khi sống ở Indonesia (Java, Bali) hơn 8 tháng với người địa phương. Ở Java, tụi mình chỉ nhận xét từ sân bay Juanda (Surabaya) đến Banyuwangi (điểm cuối của đảo Java trước khi qua Bali). Về Bali, do tụi...

Review 4 Nước Đông Nam Á: Campuchia, Thái Lan, Malaysia & Singapore

Sắp ra khỏi châu Á rồi mới ngồi nhìn lại những cái thích và không thích ở những nước đã đạp xe qua. Những ưu, khuyết điểm này chỉ được nhìn nhận dưới góc độ du lịch bụi, chi phí tiết kiệm và đánh giá sau khi đi qua nhiều vùng, thành phố trong cả nước đó (hầu hết là...

Kinh Nghiệm Qua Cửa Khẩu Các Nước Đông Nam Á

2 đứa mình khởi hành từ Sài Gòn hồi đầu tháng 7/2016, đạp xe liên tục qua biên giới các nước Việt Nam, Campuchia, Thái Lan, Malaysia, Singapore và Indonesia. Ngẫm lại, cũng khá nhiều chuyện vui buồn nơi cửa khẩu. Hôm nay kể lại mọi người nghe chơi. 1. Cửa khẩu Xà Xía...

Những Điều Cần Biết Khi Đi Nước Ngoài Bằng Máy Bay Lần Đầu

Mình nghĩ ra ý tưởng viết bài này sau khi phải chuẩn bị cho mẹ và dì mình bay từ Việt Nam sang Indonesia. Dì mình biết 1 ít tiếng Anh nhưng chưa đi máy bay bao giờ. Mẹ mình thì bay trong nước hồi trẻ rồi đi nước ngoài vài lần nhưng lại là đi chung với mình. Chợt nghĩ...

Giá Sinh Hoạt Ở Indonesia

Mình tổng hợp danh sách giá cả đồ dùng và dịch vụ ở đây để mọi người tiện tham khảo. Giá cả mình chủ yếu dựa vào giá niêm yết của các siêu thị, cửa hàng tiện lợi, quầy tạp hóa, quán cóc bên đường, nhà hàng, khách sạn,...tụi mình từng ghé ở đảo Java và Bali. Mình cũng...

Cuộc Sống Đời Thường ở Bali

Sau gần 4 tháng sống như người dân địa phương, đây là những kinh nghiệm tụi mình đúc kết được từ mua sắm, nấu nướng, ăn uống đến đi chơi, khám bệnh, cắt tóc, visa,...ở Bali, Indonesia. 1. ĐI CHỢ - NẤU ĂN Lúc đầu mới tới Bali, 2 đứa tìm chỗ mua nồi cơm điện. Tiếc tiền...

3 Điều có thể bạn chưa biết về Singapore

Là nước có mức sống đắt đỏ nhất thế giới từ năm 2014 đến nay, Singapore bỏ xa các thành phố nổi tiếng mọi người thường nghĩ đến như Paris, London, New York, Tokyo,… Nói đến Singapore, mình thường nghĩ đến đất nước an toàn nhất, sạch sẽ nhất nhưng cũng đau ruột nhất...

Những Điều Cần Biết Trước Khi đến Thái Lan

1. Visa: - Người Việt được miễn thị thực (visa) đến Thái Lan trong vòng 30 ngày bao gồm cả ngày đến và ngày đi (tính nguyên ngày). Hộ chiếu (passport) phải còn thời hạn từ 6 tháng trở lên và còn trang trắng để đóng dấu nhập, xuất cảnh. - Nếu bạn muốn ở lâu hơn 30...

Những Điều Cần Biết Trước Khi Đến Bali

Cập nhật lần cuối ngày 17/4/2017 1. Thị thực và Hộ chiếu (Visa & Passport): - Người Việt được miễn thị thực (visa) du lịch đến Bali/ Indonesia trong vòng 30 ngày bao gồm cả ngày đến và ngày đi (tính nguyên ngày). Hộ chiếu (passport) phải còn thời hạn từ 6 tháng...

Campuchia & Những Ngày Đầu Tiên

Campuchia & Những Ngày Đầu Tiên

Campuchia & Những Ngày Đầu Tiên

Trước khi bắt đầu chuyến đi, mình chỉ đạp xe tà tà khoảng 1 tháng từ nhà đến công ty, xa chừng 1 cây số, mất đâu 15 phút (kể cả đạp lên lầu 5 của tòa nhà để gửi xe) chứ không có tập luyện gì đặc biệt. Nhưng vì lịch trình tụi mình đi không quá gấp rút nên những ngày đầu chỉ đạp chừng 20-30 cây số là dừng lại, không quan tâm tới điểm đến. Ở đâu cũng có thể kiếm được nhà nghỉ, ở đâu cũng có thể kiếm được đồ ăn, dù theo khẩu vị hay kén chọn của mình, đồ ăn ở những vùng sâu vùng xa thường dở. Có khi mình không ăn cơm mà kiếm món gì khác để ăn bù như chuối chiên, khoai lang chiên, bắp nướng, bánh tai yến,…Những lúc đó mới thấy mấy thức ăn vặt bình dân này ngon lành và quý giá biết bao nhiêu! Lại còn rẻ nữa.

Cũng tại cái tật kén ăn này, cộng với kỹ năng xem bản đồ dở, nên mới xảy ra thảm họa.

Sau khi đạp 45 cây số từ Phumi Antoat đến Trapaeng Rung, leo chừng một chục cái đồi (mà không thấy cảnh gì đẹp), mệt muốn bở hơi tai lúc leo nhưng lúc xuống dốc thấy đã quá, dừng lại ăn cơm, không thấy có gì ăn được. Không ăn. Lại mới giữa trưa, giở bản đồ ra coi, thấy đường đi cũng bình thường (!?!), mình nói Fraser đạp tiếp đến Ta Tai luôn đi, với hy vọng tới đó có cái gì ngon hơn để ăn. Ảnh nói không nên, sắp tới mấy cái đồi núi dốc lắm mà đường lại xa, thêm hơn 40 cây số nữa lận, em không ăn sẽ đi không nổi đâu.

Nghe ba chớp ba nháng sao ra là mấy ngày nữa sẽ đến đoạn đồi dốc lắm, mình nên nghỉ lại hôm nay để có sức đi. Mình thì sau gần 2 tuần đạp xe phăng phăng không bị đau chân đau người gì, trở nên tự tin thái quá, mình nói không, mình đi được, đừng có đánh giá thấp mình…Fraser lúc nào cũng tôn trọng mình, tôn trọng các quyết định của mình; ngay cả khi phải để mình học một bài học nhớ đời. Thế là bi kịch bắt đầu.

Mình chuẩn bị đạp lên dốc đây

Vừa ra khỏi cái làng nhỏ đó đã thấy dốc là dốc.

Đi lên dốc mà xe máy với xe tải rồ máy thấy thương, gầm gầm gừ gừ đi lên chậm chậm. Còn mình thì vẫn phải nhấn pedal không ngừng nghỉ, vì sợ ngừng lại thì sẽ không muốn leo lên cái xe đạp nữa!

Trời thì nóng, nắng thì rát, nước uống cũng hết. Lúc đó chỉ nhắm mắt nhắm mũi đạp cho tới 1 cái mốc ngăn ngắn nào đó mình tự đặt ra, ví dụ đến cái ụ đất đó, qua cái miếng rác kia,…và chỉ cắm mặt xuống đường nhựa đạp chứ cũng không quan tâm phía trước còn bao xa nữa. May mà đường khá vắng và người đi đường họ cũng lịch sự tránh mình nên không sao cả. Nhiều xe tải đi qua, tài xế quay lại, đưa ngón cái lên khen mình. Những lúc như vậy, có khí thế chạy thêm được vài trăm mét nữa là ít 🙂

Đường lên dốc là thế mà thả dốc cũng có phần hơi kinh dị. Vì dốc thẳng đứng nên xuống dốc cũng cực kỳ…dốc! Lên, bò ở 5 cây số/giờ. Xuống, có đoạn lên tới 45 cây số/giờ, bóp thắng muốn gãy tay vì đường không trơn láng và ngoằn nghoèo.

Đạp xe lúc đó không thấy đói, chỉ thấy mệt, nóng, khát nước, tuyệt vọng và tức tối nữa. Mình tức là sao Fraser biết dốc đến cỡ này mà không ngăn cản mình đến cùng, vẫn chiều theo ý mình, để cho mình đi! Đối với ảnh thì mấy cái đồi này có nhằm nhò gì, nhưng đối với mình, 1 đứa con gái chỉ mới đạp xe gần 2 tuần thì đúng là địa ngục! Rồi nhân tiện, ghét luôn hết mọi thứ liên quan đến cái đất nước này: Đồ ăn thì dở, chó thì khắp nơi sủa lung tung, đồi thì dốc đứng mà chả có cái bóng cây nào hết, vân vân và vân vân.

Đã vượt xong cái dốc, mặt mày vẫn còn mếu máo!

Một hồi, tự nhiên bình tâm trở lại. Nghĩ bụng, ủa, cái xứ này có làm gì mình đâu? Tự mình lết đến đất nước họ đó chứ! Mà họ còn miễn visa cho mình 1 tháng nữa. Mấy con chó nó sủa um vì nó có nhiệm vụ giữ nhà, giữ đất, chứ nó đâu có cắn bậy mình đâu? Còn đồ ăn, thức uống, nếu muốn ngon như ý mình thì thôi ở nhà quách cho rồi, đừng đi du lịch đâu hết cho mệt. Rồi cái vụ leo đồi bụng đói này là do mình “tỏ ra nguy hiểm” chứ ai? Mà bây giờ leo xong rồi, có thấy hãnh diện với bản thân không?

1 khu nhà sàn/ làng nổi trên sông ở Campuchia

Bài học rút ra là:

1) Để vượt đồi núi dốc đèo thì hành trang mang theo cần có:
– Kiếng mát (loại tốt, nắng chói mắt lắm)
– Nước (nhớ mang theo đầy bình)
– Kẹo, bánh (nhất là những ai bị huyết áp thấp như mình, không được để đói hoặc hạ đường huyết)
– 1 chiếc xe đạp tốt
– 1 người bạn đường hiểu chuyện, biết quan tâm, động viên mình vượt qua thử thách và lúc nào cũng khẳng định là mình làm được (nhiều thứ, chứ không phải làm cái gì cũng được).

2) Điểm yếu có thể trở thành điểm mạnh trong hoàn cảnh bạn không ngờ đến nhất: mình thuận chân phải nhưng khi leo đồi, mình dùng toàn chân trái đạp để lấy đà lên và liên tục như vậy để vượt dốc.

3) Chỉ tập trung vào hiện tại: không quan tâm sẽ còn phải đi bao xa, chỉ tập trung vào khúc đường ngay trước mặt và đạp xe liên tục, cho đến khi nào không thể đạp được nữa mới thôi.

Sự thật là khi vượt đoạn đường này, mình khóc 2 lần giữa đường, cảm giác kiệt sức và thấy mình ngu ơi là ngu mới đi du lịch bằng xe đạp!

Vậy mà, chỉ 1 ngày sau đó, tiếp tục đi đến Koh Kong, mình gần như quên mất tiêu là hôm qua mình đã thê thảm đến mức nào! Lại mê mải tìm quán ăn, đi lung tung chụp hình và cực kỳ hào hứng khi sắp qua biên giới Ban Hat Lek của Thái Lan, nước thứ 2 trong cuộc hành trình.

 

Lại tỉnh như ruồi đạp tiếp qua cầu

?

Các Bài Viết Về Trải Nghiệm Của Chuyến Đi

Kinh Nghiệm Qua Cửa Khẩu Các Nước Đông Nam Á

2 đứa mình khởi hành từ Sài Gòn hồi đầu tháng 7/2016, đạp xe liên tục qua biên giới các nước Việt Nam, Campuchia, Thái Lan, Malaysia, Singapore và Indonesia. Ngẫm lại, cũng khá nhiều chuyện vui buồn nơi cửa khẩu. Hôm nay kể lại mọi người nghe chơi. 1. Cửa khẩu Xà Xía...

Kota Bharu và Cú Sốc Văn Hóa

Kota Bharu phát triển đến không ngờ so với những thành phố gần biên giới (lại vẫn theo hiểu biết hạn hẹp của mình). Siêu thị, ngân hàng, quán ăn, khu vui chơi, nhà thờ Hồi giáo to vật vã. Nhà cửa đẹp, sang trọng. Đường sá thênh thang, quy củ, trồng hoa cảnh khắp nơi....

Nyepi – Tết Bali với lễ hội đón mừng năm mới Melasti & Bhuta Yajana

Tụi mình may mắn vẫn ở Bali vào thời điểm Tết cổ truyền của họ năm nay. Đây là ngày tết mừng năm mới rất đặc biệt. Không giống như các nơi khác trên thế giới, mọi người thường vui chơi, hội hè với các hoạt động náo nhiệt; Nyepi ở Bali là ngày tất cả mọi người trên đảo...

Tản Mạn Về Hạnh Phúc

Mình là loại người khá cổ điển về một số chuyện. Và không cổ điển lắm về một số chuyện khác. Nhưng mình thích tổng kết một năm theo âm lịch, theo Tết ta của mình. Giống như M., một người bạn của mình thuở nhỏ còn trang trọng khai bút ngay đêm giao thừa, những đứa trẻ...

Chuyện tình tự kể

Cho đến cái buổi tối đó, buổi tối mà anh vừa chạy xe về nhà dọc bờ kè, vừa cười hớn hở, thì anh đã ở TP. HCM được 5 tháng. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình đã là một phần của cái thành phố này. Đã trở thành một phần của những hối hả, của mùi vị, của văn hóa nơi đây chứ...

Cuộc Sống Đời Thường ở Bali

Sau gần 4 tháng sống như người dân địa phương, đây là những kinh nghiệm tụi mình đúc kết được từ mua sắm, nấu nướng, ăn uống đến đi chơi, khám bệnh, cắt tóc, visa,...ở Bali, Indonesia. 1. ĐI CHỢ - NẤU ĂN Lúc đầu mới tới Bali, 2 đứa tìm chỗ mua nồi cơm điện. Tiếc tiền...

3 Điều có thể bạn chưa biết về Singapore

Là nước có mức sống đắt đỏ nhất thế giới từ năm 2014 đến nay, Singapore bỏ xa các thành phố nổi tiếng mọi người thường nghĩ đến như Paris, London, New York, Tokyo,… Nói đến Singapore, mình thường nghĩ đến đất nước an toàn nhất, sạch sẽ nhất nhưng cũng đau ruột nhất...

Campuchia & Những Ngày Đầu Tiên

Trước khi bắt đầu chuyến đi, mình chỉ đạp xe tà tà khoảng 1 tháng từ nhà đến công ty, xa chừng 1 cây số, mất đâu 15 phút (kể cả đạp lên lầu 5 của tòa nhà để gửi xe) chứ không có tập luyện gì đặc biệt. Nhưng vì lịch trình tụi mình đi không quá gấp rút nên những ngày...

Những Quý Nhân Của Mình

Mình may mắn gặp được rất nhiều người tốt trong mấy mươi năm cuộc đời. Hôm nay, chỉ nói riêng về những người hùng đàn ông, trực tiếp giúp mình trước và trong chuyến đi. 1. ĐỒNG NGHIỆP: Trong công ty cũ của mình có anh người Malay làm IT, tên Dominic, phải nói là dễ...

Mình Đã Hết Sợ Chó Như Thế Nào?

Hồi còn nhỏ xíu, mình bị chó cắn. 2 lần. Ký ức bây giờ chả còn lại mấy ngoại trừ mình nhớ đó là con chó của hàng xóm ở gần nhà. Hình như là chó nhà ông Trọng. Mình đi ngang nhìn thấy nó, rồi chả biết tại sao mình bỏ chạy, nó dí theo, cắn mình. Rồi cả nhà dở đủ bài...

Khóa thiền ở Suan Mokkh: Thưởng thức sự tĩnh lặng

Như đã dự định từ trước, cuối tháng 7 tụi mình đến Surat Thani để kịp dự khóa thiền tịnh khẩu 10 ngày bắt đầu vào tháng 8 ở thiền viện Suan Mokkh, Thái Lan. Đây là phương pháp thiền Vipassana, khá nổi tiếng trên thế giới. Hiện nay có hơn 170 trung tâm ở cả 5 châu lục....

Những Quý Nhân Của Mình

Những Quý Nhân Của Mình

Những Quý Nhân Của Mình

Mình may mắn gặp được rất nhiều người tốt trong mấy mươi năm cuộc đời. Hôm nay, chỉ nói riêng về những người hùng đàn ông, trực tiếp giúp mình trước và trong chuyến đi.

1. ĐỒNG NGHIỆP:

Trong công ty cũ của mình có anh người Malay làm IT, tên Dominic, phải nói là dễ thương nhất thế giới! Mỗi lần có việc cần hỏi, chạy xuống chỗ ảnh, là ảnh giải thích ngọn ngành, từ A đến Z, chứ không phải chỉ trả lời qua loa cho xong. Lúc đói bụng, cũng tìm đến ảnh vì ảnh luôn trữ đồ ăn, bánh kẹo. Mà không phải chỉ cho vài cái bánh thôi đâu. Nghe mình đau bụng là đưa luôn cho mấy bịch trà gừng đem từ Đài Loan qua, đặt riêng theo đơn hàng, uống cho ấm bụng.

Là dân chơi xe đạp, ảnh là người khuyên mình khoan mua xe đạp mới khi mình nói muốn chạy đường xa. Rồi ảnh cũng là người cho mình mượn chiếc xe đạp xịn, xách tay từ Đài Loan về, chạy thử cho biết cảm giác trước khi quyết định mua xe mới. Nói là mượn mà giữ luôn của người ta gần 6 tháng! Vậy mà không phàn nàn gì. Thỉnh thoảng còn đưa thêm đồ nghề cho thay. Lúc thì bộ pedal mới, lúc thì cái giỏ phía trước, cái bọt baga phía sau,…Gắn thêm để mình tiện mang vài thứ lặt vặt khi chạy đi chơi, đi làm.

Đến khi nghe mình sẽ bắt đầu chuyến đi này, ảnh vừa sốc vừa lo lắng dùm mình. Ảnh nói con gái ảnh cũng đã đạp xe vòng quanh Đài Loan với nhóm bạn. Có xe “cứu hộ” phía sau nên cũng an toàn. Còn mình đi như vầy thì nguy hiểm quá. Lại còn bị huyết áp thấp, đói bụng một cái là tiêu.

Cuối cùng, không thuyết phục được mình, ảnh tặng mình 1 bình nước giữ nhiệt. Dặn mình phải thường xuyên uống nước nóng mỗi buổi sáng để giữ sức khỏe.

Dominic là người đứng thứ 2 từ trái sang

 

2. BẠN BÈ

Stuart là người Anh, Trưởng bộ phận phụ trách dạy phụ đạo ở trường BIS. Do tình cờ, Fraser được một người quen giới thiệu đến ảnh. Vậy mà ảnh không ngần ngại cho Fraser ở nhờ ngay đêm đầu tiên tới Sài Gòn. Sau đó, góp ý chỉnh CV dùm Fraser để ảnh nộp đơn cho vị trí dạy kèm trong BIS. Không chỉ vậy, sau 6 tháng dạy ở BIS, Fraser quyết định không ký tiếp hợp đồng mà chỉ đi dạy riêng ở ngoài. Lúc đó, Stuart lại là người giới thiệu Fraser đến những phụ huynh có nhu cầu.

Mỗi khi vợ chồng ảnh đi chơi xa, ảnh lại mời 2 đứa tụi mình qua “giữ nhà”. Tụi mình thì đang để dành tiền, ở 1 căn phòng trong căn nhà thuê chung với 3 anh Tây khác. Cũng thoải mái nhưng không sang trọng gì. Cho nên mỗi lần được đi giữ nhà ở Thảo Điền, tha hồ xem phim màn ảnh to, thì mình khoái lắm.

Khi mình quyết định mua xe đạp mới, Stuart lại là người mang chiếc xe đó từ Anh về Việt Nam dùm mình. Sau đó, dành cả ngày để phụ tụi mình lắp ráp xe. Rồi để mình chạy thử, góp ý,…

Lần chạy xe thử đầu tiên ở Thảo Điền, Q2

Khi tụi mình bắt đầu chuyến đi này, cũng là lúc ảnh bắt đầu chuyến đạp xe vòng quanh thế giới trong 1 năm. Ảnh đi sau tụi mình vài ngày. Ảnh đạp rất nhanh vì tập luyện liên tục. Chưa kể, ảnh chỉ có thời hạn 1 năm để quay về lại Việt Nam. Trong khi tụi mình cứ tà tà đi vì còn tới 4 năm. Mỗi lần đến nước nào mà ảnh đang ở đó, thế nào tụi mình cũng hẹn hò gặp mặt. Ảnh người lúc nào cũng như có lửa, phải làm cái gì đó chứ không chịu ngồi yên. Vậy mà ảnh dám đặt cho mình biệt danh là Tên lửa Bỏ túi (Pocket Rocket), chỉ vì mình đạp xe 180 cây số/ngày để thắng cá độ 1 cái bánh pizza!

Ăn tối ở 1 quán ăn ở Prey Nob, Campuchia cùng với 1 đôi người Phần Lan tụi mình gặp trên đường đi (Emilia và Mikko), ngồi bên trái. Stuart ngồi ở giữa.

 

Ở quán ăn Sea House Cafe, Trat, Thái Lan

 

Ở 1 khu chợ đêm ở Johor Bahru, Malaysia

 

Ở quán Ratu & Grill, Sanur, Bali, Indonesia

Do thời gian ở Indo của tụi mình dài hơn dự định, có thể sẽ phải đến Nam Mỹ mình mới gặp lại ảnh. Nếu mọi người muốn theo dõi hành trình của ảnh, có thể xem website bằng tiếng Anh www.cyclingstew.com

3. NGƯỜI QUEN:

Tụi mình gặp Edd ở một buổi dạy nhảy Salsa ở Amed. Đó là một buổi gặp mặt bạn bè, người quen của Patricia và Matthew. Và hầu như chưa ai từng nhảy Salsa trước đó, trừ Michael và Patricia! Vậy mà ai cũng hào hứng kinh khủng, chú tâm kinh khủng, nhiệt tình kinh khủng 🙂 Edd dòm rất mắc cười vì anh ốm và nói chuyện rất tếu. Anh là người Anh, đã ở Bali 2 năm, biết khá nhiều thông tin như dân địa phương và cũng sẵn sàng chia sẻ cho ai cần đến.

Edd trên bãi biển Sanur, chơi với cái diabolo (rất giống yoyo)

Anh là người đã giới thiệu cho tụi mình chỗ làm visa nhanh, gọn và hiệu quả nhất Bali. Anh cũng cho tụi mình thưởng thức ẩm thực địa phương theo kiểu người dân Bali, babi guling quay tại chỗ, lawar,… Luôn luôn chào đón khi tụi mình ghé qua Ubud. Có khi là đến chơi uống trà, hoặc 1 căn phòng ngủ lại qua đêm. Có khi là nghe 1 bản nhạc mới anh vừa sáng tác.

Anh là người thường xuyên tổ chức các buổi BBQ, hòa giải người này, kết nối người nọ. Nhờ những lần ghé nhà anh chơi ở Ubud, tụi mình gặp không biết bao nhiêu là người hay ho từ khắp nơi trên thế giới! Nhờ anh, mối quan hệ của tụi mình mở rộng nhanh chóng.

Chơi nhạc tại 1 buổi BBQ. Những người trong hình đều là những nhân vật thuộc hàng “huyền thoại” 🙂

Sắp tới, tụi mình dự định sẽ cùng anh và nhóm bạn đi vài nơi vào dịp Giáng Sinh và Tết Tây. Có thể là đảo Gili, Lombok hay Sumbawa. Cực kỳ hào hứng!

Danh sách những người siêu tốt bụng siêu dài và phải từ từ mới kể hết. Mọi người cứ thong thả chờ nha.

?

Các Bài Viết Về Trải Nghiệm Của Chuyến Đi

Kinh Nghiệm Qua Cửa Khẩu Các Nước Đông Nam Á

2 đứa mình khởi hành từ Sài Gòn hồi đầu tháng 7/2016, đạp xe liên tục qua biên giới các nước Việt Nam, Campuchia, Thái Lan, Malaysia, Singapore và Indonesia. Ngẫm lại, cũng khá nhiều chuyện vui buồn nơi cửa khẩu. Hôm nay kể lại mọi người nghe chơi. 1. Cửa khẩu Xà Xía...

Kota Bharu và Cú Sốc Văn Hóa

Kota Bharu phát triển đến không ngờ so với những thành phố gần biên giới (lại vẫn theo hiểu biết hạn hẹp của mình). Siêu thị, ngân hàng, quán ăn, khu vui chơi, nhà thờ Hồi giáo to vật vã. Nhà cửa đẹp, sang trọng. Đường sá thênh thang, quy củ, trồng hoa cảnh khắp nơi....

Nyepi – Tết Bali với lễ hội đón mừng năm mới Melasti & Bhuta Yajana

Tụi mình may mắn vẫn ở Bali vào thời điểm Tết cổ truyền của họ năm nay. Đây là ngày tết mừng năm mới rất đặc biệt. Không giống như các nơi khác trên thế giới, mọi người thường vui chơi, hội hè với các hoạt động náo nhiệt; Nyepi ở Bali là ngày tất cả mọi người trên đảo...

Tản Mạn Về Hạnh Phúc

Mình là loại người khá cổ điển về một số chuyện. Và không cổ điển lắm về một số chuyện khác. Nhưng mình thích tổng kết một năm theo âm lịch, theo Tết ta của mình. Giống như M., một người bạn của mình thuở nhỏ còn trang trọng khai bút ngay đêm giao thừa, những đứa trẻ...

Chuyện tình tự kể

Cho đến cái buổi tối đó, buổi tối mà anh vừa chạy xe về nhà dọc bờ kè, vừa cười hớn hở, thì anh đã ở TP. HCM được 5 tháng. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình đã là một phần của cái thành phố này. Đã trở thành một phần của những hối hả, của mùi vị, của văn hóa nơi đây chứ...

Cuộc Sống Đời Thường ở Bali

Sau gần 4 tháng sống như người dân địa phương, đây là những kinh nghiệm tụi mình đúc kết được từ mua sắm, nấu nướng, ăn uống đến đi chơi, khám bệnh, cắt tóc, visa,...ở Bali, Indonesia. 1. ĐI CHỢ - NẤU ĂN Lúc đầu mới tới Bali, 2 đứa tìm chỗ mua nồi cơm điện. Tiếc tiền...

3 Điều có thể bạn chưa biết về Singapore

Là nước có mức sống đắt đỏ nhất thế giới từ năm 2014 đến nay, Singapore bỏ xa các thành phố nổi tiếng mọi người thường nghĩ đến như Paris, London, New York, Tokyo,… Nói đến Singapore, mình thường nghĩ đến đất nước an toàn nhất, sạch sẽ nhất nhưng cũng đau ruột nhất...

Campuchia & Những Ngày Đầu Tiên

Trước khi bắt đầu chuyến đi, mình chỉ đạp xe tà tà khoảng 1 tháng từ nhà đến công ty, xa chừng 1 cây số, mất đâu 15 phút (kể cả đạp lên lầu 5 của tòa nhà để gửi xe) chứ không có tập luyện gì đặc biệt. Nhưng vì lịch trình tụi mình đi không quá gấp rút nên những ngày...

Những Quý Nhân Của Mình

Mình may mắn gặp được rất nhiều người tốt trong mấy mươi năm cuộc đời. Hôm nay, chỉ nói riêng về những người hùng đàn ông, trực tiếp giúp mình trước và trong chuyến đi. 1. ĐỒNG NGHIỆP: Trong công ty cũ của mình có anh người Malay làm IT, tên Dominic, phải nói là dễ...

Mình Đã Hết Sợ Chó Như Thế Nào?

Hồi còn nhỏ xíu, mình bị chó cắn. 2 lần. Ký ức bây giờ chả còn lại mấy ngoại trừ mình nhớ đó là con chó của hàng xóm ở gần nhà. Hình như là chó nhà ông Trọng. Mình đi ngang nhìn thấy nó, rồi chả biết tại sao mình bỏ chạy, nó dí theo, cắn mình. Rồi cả nhà dở đủ bài...

Khóa thiền ở Suan Mokkh: Thưởng thức sự tĩnh lặng

Như đã dự định từ trước, cuối tháng 7 tụi mình đến Surat Thani để kịp dự khóa thiền tịnh khẩu 10 ngày bắt đầu vào tháng 8 ở thiền viện Suan Mokkh, Thái Lan. Đây là phương pháp thiền Vipassana, khá nổi tiếng trên thế giới. Hiện nay có hơn 170 trung tâm ở cả 5 châu lục....

Mình Đã Hết Sợ Chó Như Thế Nào?

Mình Đã Hết Sợ Chó Như Thế Nào?

Mình Đã Hết Sợ Chó Như Thế Nào?

Hồi còn nhỏ xíu, mình bị chó cắn. 2 lần. Ký ức bây giờ chả còn lại mấy ngoại trừ mình nhớ đó là con chó của hàng xóm ở gần nhà. Hình như là chó nhà ông Trọng. Mình đi ngang nhìn thấy nó, rồi chả biết tại sao mình bỏ chạy, nó dí theo, cắn mình. Rồi cả nhà dở đủ bài thuốc mẹo dân gian ra chữa. Nào là lấy cục đất sét lăn qua lăn lại ngay chỗ cắn, bẻ đôi ra thấy mấy cọng lông,…Nhưng cuối cùng là dắt mình đi chích ngừa. Cũng chả nhớ phải chích bao nhiêu lần, chích ở đâu, chỉ nhớ là đau lắm. Vậy mà sau đó lại bị chó cắn thêm lần nữa. Lần này còn tệ hơn, chả nhớ gì luôn. Không nhớ con chó nào cắn, cắn ở đâu, chuyện gì xảy ra sau đó. Nhớ mang máng sau này ai đó nói là bị chó cắn, chích ngừa bệnh dại thì phải chích ở ngay rún, nên tự nhủ chắc là hồi đó mình cũng bị chích ngay rún mà không để ý.

Rồi vậy thôi. Lớn lên toàn đi xe máy hoặc cũng ít thấy chó ngoài đường nên chả để nó vào đầu óc.

Chỉ đến khi qua Campuchia, đi ngang mấy khu rừng quốc gia đèo heo hút gió, thấy mấy anh gác rừng ở trong mấy cái chòi lá với vài con chó. Lúc đó mình mới bắt đầu sợ.

Chó ở đây dòm cũng nhỏ con chứ không phải chó bergie (berger) mà dữ dễ sợ. 2,3 con đứng giữa đường, trước nhà tụi mình đi ngang qua, sủa khủng khiếp. Mà mình có quẹo vô bờ vô bụi gì nhà nó đâu? Chỉ đang cong lưng đạp xe lên dốc trên đường lộ chính. Mình vừa sợ vừa tức vì chủ nó kêu nó im đi (chắc vậy, ảnh nói tiếng Campuchia) mà nó vẫn cứ sủa hung hăng. Còn nhích về phía mình nữa chứ. Làm mình phải lấn sang bên kia đường để đi. May là không có xe cộ gì đang chạy ngược lại.

Rồi đến Thái Lan. Những tỉnh ở gần biên giới thường thưa thớt người ở nên không thấy chó. Bắt đầu đi sâu vào vùng đông dân cư hơn một chút, nhà nào cũng có chó. Trừ Bangkok.

Chó ở Thái Lan rất rảnh hay nhìn chung là chó ở đâu cũng vậy. Cả ngày tụi nó loanh quanh ngoài đường chơi với nhau, thấy mấy người chạy xe đạp như mình thì gầm gừ, sủa inh ỏi lên khi mình đi ngang. Có những con chỉ nằm bẹp dí trong nhà suốt ngày không có chuyện gì làm, nghe ngóng hơi người từ xa, phi ra sủa om sòm, nhặng xị, rồi chạy theo tụi mình một đoạn cho ra vẻ ta đây trung thành với chủ, ta đang làm chó giữ nhà, gác cửa. Mình thì đang đạp xe phăng phăng trên đường cái xa lộ mà cứ mỗi 5 phút lại có 1 con chó bỗng nhiên đâu đó từ trong nhà, trong bụi phi ra sủa, dí, làm ầm ĩ. Rồi trên đường thì chừng vài cây số lại thấy 1, hoặc 1 bầy chó đứng với nhau sủa ỏm tỏi từ xa. Thấy mình chạy qua thì dí theo 1 đoạn. Nếu không có 2 cảnh đó thì thỉnh thoảng cũng sẽ gặp 1 con chó chết trên đường. Chắc bị xe tải cán buổi tối. Chạy trong đường nhỏ còn thê thảm hơn vì đường hẹp mình không có chỗ để tránh nó!

Nói chung chó ở Thái Lan làm mình bị ám ảnh. Tụi nó nhiều và hung hăng đến nỗi sau 3 tuần đi qua 9 tỉnh ở Thái Lan, tối đó đến Hua Hin, mình khóc một trận trong khách sạn, nói với Fraser là mình sợ chó quá, không đi nữa.

Ảnh giải thích cho mình hiểu là lúc mới bắt đầu đi, ảnh cũng sợ y như mình vậy. Đi đến nước nào cũng có chó. Ảnh cũng thử hết mọi cách để xua đuổi như hét vô mặt tụi nó, chạy nhanh hơn, dừng lại,…mà cũng vẫn sợ. Thậm chí có lần ở Serbia, ảnh đang thả dốc xuống thì thấy 1 con chó từ xa há mõm, nhe nanh, gầm gừ sẵn sàng tấn công. Chó hoang ở Serbia là vấn đề nhức nhối của đất nước này. Do không có người nuôi, đôi khi tụi nó phải ăn thịt lẫn nhau để tồn tại. Ảnh cũng hơi lo lắng nhưng ngay lúc đó thì có 1 cái xe hơi chạy đến, cản tụi nó cho ảnh đi qua. Phù. Sợ chết khiếp!

Cho đến lần ảnh gặp mấy con chó ở Thổ Nhĩ Kỳ. Lần đó, ảnh đang đạp xe lên dốc. Tụi nó hung dữ nhảy xổ ra trong khi ảnh lui không được mà tiến thì đụng mặt, không còn đường nào để chạy. Nghĩ bụng, kỳ này là chết chắc rồi. Không còn gì để mất, ảnh cứ tiếp tục đạp, tới đâu thì tới. Cuối cùng đạp qua tụi nó luôn mà tụi nó cũng chỉ sủa và sủa. Mãi đến một quãng xa vẫn còn nghe tiếng chó sủa. Từ lúc đó ảnh nhận ra 1 chân lý: chó không cắn người mà không có lý do.

Khoa học có hẳn một từ dành riêng cho nỗi sợ chó là Hội chứng sợ chó. Cynophobia (/ˌsaɪnəˈfoʊbiə/; bắt nguồn từ tiếng Hy Lạp κύων kýōn nghĩa là “chó” và φόβος phóbos nghĩa là “sợ”). Hội chứng sợ chó chỉ đứng thứ 3 sau hội chứng sợ rắn (Ophidiophobia) và sợ nhện/bò cạp (Arachnophobia).

Chó thật sự có thể “ngửi” được nỗi sợ hãi của người. Khi mình sợ, cơ thể tiết ra adrenaline, 1 loại hóc môn chó có thể đánh hơi được. Hơn nữa khi mình hoảng loạn, mình thường có xu hướng hét lên, chạy, nhìn vào mắt nó,…Và với chó, đó là biểu hiện của tấn công nên nó sẽ tấn công mình trước để tự vệ, là…cắn mình!

Do đó, khi gặp chó lạ, bình tĩnh, hít thở sâu rồi giả vờ lơ tụi nó đi. Quan sát xem phản ứng tụi nó thế nào nhưng đừng làm gì khác việc mình đang làm (tiếp tục đi bình thường, tiếp tục đạp xe bình thường,…). Nếu nó có biểu hiện tấn công mình (như nhe răng gầm gừ, tai dựng đứng, đuôi KHÔNG ve vẩy,…) thì suy nghĩ tìm cách đối phó chứ đừng hoảng hốt.

Chó không ở đó chực chờ để cắn mình. Tụi nó chỉ làm nhiệm vụ của chó: giữ nhà, canh cổng, sủa cho người lạ sợ tránh xa,…Thỉnh thoảng những con chó con (dù dòm bự) thích làm quen, muốn được mình vuốt ve, thích chạy dí theo cái gì đó như xe đạp chẳng hạn,…Vậy thôi. Trừ chó điên và chó được huấn luyện để tấn công người, cực kỳ hiếm gặp, mình sẽ an toàn nếu cư xử bình thường.

Áp dụng lời khuyên của Fraser, từ lúc đó mình lơ tụi chó, hít thở sâu khi sợ. Thấy mọi việc có vẻ cải thiện. Và mọi người có tin hay không thì tùy, sau khi đến Surat Thani dự khóa thiền ở Suan Mokkh, từ lúc bước ra khỏi thiền viện cho đến khi rời biên giới Thái Lan, mình không gặp bất kỳ vấn đề gì với chó cả!

Thậm chí, khi qua Malaysia, đi xuyên từ bắc đến nam, hầu như mình chỉ gặp vài ba con chó sủa ở xa xa đâu đó trong suốt 1 tháng trời!

Đến Singapore 4 ngày, chỉ gặp chó kiểng được người ta dẫn đi chơi. Không có chó lang thang ngoài đường 1 mình.

Qua đến Indonesia, từ khi hạ cánh xuống  Surabaya đi cho đến cuối đảo Java để qua Bali, tụi mình tuyệt nhiên không gặp 1 con chó nào hết!

Một lần nữa, không chỉ là suy nghĩ tích cực, thay đổi thực tại. Tthực tế là các nước có nhiều người Hồi giáo như Malaysia, Indonesia, họ không nuôi chó vì tin chó là con vật dơ bẩn (ritually unclean). Những tỉnh phía nam Thái Lan, giáp Malaysia tập trung các cộng đồng người Hồi giáo nên dĩ nhiên cũng không thấy chó. Ai không thích mấy nước Hồi giáo chứ mình du lịch bằng xe đạp nghe đến mấy nước có Hồi giáo là quốc giáo thì thấy nhẹ nhõm hẳn về vụ chó mèo :-). Bài này không viết về mèo nhưng cũng xin nói thêm, ở những nơi không có chó thì mèo thường nhiều kinh khủng! Đi hoang và nhiều chủng loại cũng y như chó vậy.

Chỉ khi tụi mình đến Bali thì mới lại thấy chó ở khắp nơi.

Bulan, em chó duy nhất ở Bali mình dám vuốt ve nó, rất dễ thương. Bulan trong tiếng Indo có nghĩa là “Mặt trăng”, là con chó ở nhà của Patricia & Matthew, 2 người bạn của mình ở Amed.

Điều may mắn là, tuy chó ở Bali rất nhiều nhưng khá lành tính. Thường tụi nó chỉ đi thơ thẩn ngoài đường, nằm tránh nắng dưới gầm xe hơi hay thỉnh thoảng sủa vu vơ cho vui thôi.

Chó ở bãi biển Sanur, nhiều con rất đẹp

Ở kế bên chỗ tụi mình đang ở có 1 khoảnh đất trống, thường có 1 bầy chó ngày nào cũng tụ tập ở đó y như băng đảng mafia. Lúc đầu mình cũng hơi sợ sợ vì mình hay đi bộ ra ngoài mua đồ về nấu ăn. Tụi nó chừng 5,6 con, thấy mình đi ngang chạy ra sủa om sòm. Rồi có con lon ton đi theo mình. Mình sợ chết khiếp nhưng nhất định không phản ứng gì hết. Cứ tỉnh bơ đi như không thấy tụi nó. Tụi nó chạy tới hít hít mình thì mình (giả bộ) cười (không nhe răng nha) nói hế lô, hế lô 🙂

Riết rồi tụi nó cũng quen luôn. Bây giờ mình đi ngang có khi tụi nó chạy ra dòm rồi thôi, không buồn sủa nữa. Nhưng mình vẫn chưa hoàn toàn hết sợ.

Cho đến khi mình quyết định viết bài này. Phải có hình ảnh minh họa. Fraser thách mình ra chụp hình mấy con chó đó chứ không phải ngồi trên xe máy chụp đại mấy con chó ngoài đường. Thế là mình phải làm gan canh tụi nó có ở đó phi ra chụp hình. Nhưng mà hơi lo lắng, sợ tụi nó xem hành động chụp hình của mình là…tấn công thì sao? Lúc đang canh me thì gặp bác chủ nhà. Mình kể với bác về cố gắng vượt qua nỗi sợ chó của mình và hỏi về mấy con chó đó. Bác cười xuề xòa nói tụi nó có đeo vòng cổ, được chích ngừa hết rồi. Hơn nữa mấy con chó đực ở gần đây đến vì 1 em chó cái 🙂 Nói chung, chó ở Bali không có gì phải sợ.

Em chó mực là chó cái, thu hút các anh chó trắng là chó đực cứ đến xun xoe ở khu vực này suốt ngày

 

Nói xong, bác ra ngoài cổng tắc tắc kêu tụi nó đến. Mình đi theo, tụi nó chạy qua chạy lại thế là mình hết sợ hẳn luôn! Chụp được mấy tấm hình luôn!

 

Ảnh chụp cận cảnh các em chó ở kế bên nhà

?

Các Bài Viết Về Trải Nghiệm Của Chuyến Đi

Kinh Nghiệm Qua Cửa Khẩu Các Nước Đông Nam Á

2 đứa mình khởi hành từ Sài Gòn hồi đầu tháng 7/2016, đạp xe liên tục qua biên giới các nước Việt Nam, Campuchia, Thái Lan, Malaysia, Singapore và Indonesia. Ngẫm lại, cũng khá nhiều chuyện vui buồn nơi cửa khẩu. Hôm nay kể lại mọi người nghe chơi. 1. Cửa khẩu Xà Xía...

Kota Bharu và Cú Sốc Văn Hóa

Kota Bharu phát triển đến không ngờ so với những thành phố gần biên giới (lại vẫn theo hiểu biết hạn hẹp của mình). Siêu thị, ngân hàng, quán ăn, khu vui chơi, nhà thờ Hồi giáo to vật vã. Nhà cửa đẹp, sang trọng. Đường sá thênh thang, quy củ, trồng hoa cảnh khắp nơi....

Nyepi – Tết Bali với lễ hội đón mừng năm mới Melasti & Bhuta Yajana

Tụi mình may mắn vẫn ở Bali vào thời điểm Tết cổ truyền của họ năm nay. Đây là ngày tết mừng năm mới rất đặc biệt. Không giống như các nơi khác trên thế giới, mọi người thường vui chơi, hội hè với các hoạt động náo nhiệt; Nyepi ở Bali là ngày tất cả mọi người trên đảo...

Tản Mạn Về Hạnh Phúc

Mình là loại người khá cổ điển về một số chuyện. Và không cổ điển lắm về một số chuyện khác. Nhưng mình thích tổng kết một năm theo âm lịch, theo Tết ta của mình. Giống như M., một người bạn của mình thuở nhỏ còn trang trọng khai bút ngay đêm giao thừa, những đứa trẻ...

Chuyện tình tự kể

Cho đến cái buổi tối đó, buổi tối mà anh vừa chạy xe về nhà dọc bờ kè, vừa cười hớn hở, thì anh đã ở TP. HCM được 5 tháng. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình đã là một phần của cái thành phố này. Đã trở thành một phần của những hối hả, của mùi vị, của văn hóa nơi đây chứ...

Cuộc Sống Đời Thường ở Bali

Sau gần 4 tháng sống như người dân địa phương, đây là những kinh nghiệm tụi mình đúc kết được từ mua sắm, nấu nướng, ăn uống đến đi chơi, khám bệnh, cắt tóc, visa,...ở Bali, Indonesia. 1. ĐI CHỢ - NẤU ĂN Lúc đầu mới tới Bali, 2 đứa tìm chỗ mua nồi cơm điện. Tiếc tiền...

3 Điều có thể bạn chưa biết về Singapore

Là nước có mức sống đắt đỏ nhất thế giới từ năm 2014 đến nay, Singapore bỏ xa các thành phố nổi tiếng mọi người thường nghĩ đến như Paris, London, New York, Tokyo,… Nói đến Singapore, mình thường nghĩ đến đất nước an toàn nhất, sạch sẽ nhất nhưng cũng đau ruột nhất...

Campuchia & Những Ngày Đầu Tiên

Trước khi bắt đầu chuyến đi, mình chỉ đạp xe tà tà khoảng 1 tháng từ nhà đến công ty, xa chừng 1 cây số, mất đâu 15 phút (kể cả đạp lên lầu 5 của tòa nhà để gửi xe) chứ không có tập luyện gì đặc biệt. Nhưng vì lịch trình tụi mình đi không quá gấp rút nên những ngày...

Những Quý Nhân Của Mình

Mình may mắn gặp được rất nhiều người tốt trong mấy mươi năm cuộc đời. Hôm nay, chỉ nói riêng về những người hùng đàn ông, trực tiếp giúp mình trước và trong chuyến đi. 1. ĐỒNG NGHIỆP: Trong công ty cũ của mình có anh người Malay làm IT, tên Dominic, phải nói là dễ...

Mình Đã Hết Sợ Chó Như Thế Nào?

Hồi còn nhỏ xíu, mình bị chó cắn. 2 lần. Ký ức bây giờ chả còn lại mấy ngoại trừ mình nhớ đó là con chó của hàng xóm ở gần nhà. Hình như là chó nhà ông Trọng. Mình đi ngang nhìn thấy nó, rồi chả biết tại sao mình bỏ chạy, nó dí theo, cắn mình. Rồi cả nhà dở đủ bài...

Khóa thiền ở Suan Mokkh: Thưởng thức sự tĩnh lặng

Như đã dự định từ trước, cuối tháng 7 tụi mình đến Surat Thani để kịp dự khóa thiền tịnh khẩu 10 ngày bắt đầu vào tháng 8 ở thiền viện Suan Mokkh, Thái Lan. Đây là phương pháp thiền Vipassana, khá nổi tiếng trên thế giới. Hiện nay có hơn 170 trung tâm ở cả 5 châu lục....

Khóa thiền ở Suan Mokkh: Thưởng thức sự tĩnh lặng

Khóa thiền ở Suan Mokkh: Thưởng thức sự tĩnh lặng

Khóa thiền ở Suan Mokkh: Thưởng thức sự tĩnh lặng

Như đã dự định từ trước, cuối tháng 7 tụi mình đến Surat Thani để kịp dự khóa thiền tịnh khẩu 10 ngày bắt đầu vào tháng 8 ở thiền viện Suan Mokkh, Thái Lan.

Đây là phương pháp thiền Vipassana, khá nổi tiếng trên thế giới. Hiện nay có hơn 170 trung tâm ở cả 5 châu lục. Fraser đã từng tham dự 1 khóa ở Kathmandu, Nepal. Mình tham dự khóa này ở Thái là lần đầu tiên.

Nguyên tắc cơ bản của phương pháp thiền định này là biến đổi nhận thức thông qua sự tự quan sát và nhận thức của cá nhân. Nhờ đó đạt được sự tự do và hạnh phúc trong cuộc sống hiện tại. Điều kiện tham gia không có gì khó. Chỉ cần mình thực sự nghiêm túc và tuân theo các nội quy của khóa học. Nội quy cơ bản của khóa học là không được nói chuyện với bất kỳ ai trong suốt 10 ngày. Không thiết bị điện tử hoặc sách báo. Hoàn toàn tập trung vào thế giới nội tâm của bản thân mình.

Khóa học là một trong những trải nghiệm quý giá nhất mình từng có. Không dễ dàng nhưng giúp mình rất nhiều trong việc thay đổi cách nhìn nhận về cuộc sống.

Fraser và mình sau khóa thiền, ngày thứ 11

Mình có ghi chú lại một vài quan sát và nhận xét về khóa học. Xin chia sẻ với mọi người từ quan điểm hoàn toàn cá nhân

I. NHỮNG PHÁT NGÔN HAY HO:

– Không khuyến khích bất kỳ ai ngồi thiền dưới gốc dừa trong thiền viện
– Chúng ta đến đây không phải để đạt được bất cứ điều gì mà để thả ra, buông bỏ, cho đi. Y như khi chúng ta đi toilet vậy (!?!)
– Con muỗi là người thầy vĩ đại nhất của chúng ta. Ngay từ ngày đầu tiên bạn đến đây, tụi nó đã ở tư thế sẵn sàng rồi. Dù đã xức kem chống muỗi, tụi nó vẫn cố đấm ăn xôi vo ve xung quanh mình. Nhờ có muỗi, chúng ta có thể luyện tập lòng yêu thương, tính nhẫn nại và có thể làm từ thiện mà không tốn tiền (ngân hàng máu miễn phí!)

II. MỘT VÀI THỰC TẾ THÚ VỊ:

– Cách đây mấy năm, khi tham gia khóa thiền ở Kathmandu, Nepal, Fraser ngồi phía sau 1 anh chàng tính tình rất dễ thương nhưng khổ nỗi anh ấy “xì hơi” hôi kinh khủng! Khốn khổ cho Fraser phải chịu đựng suốt 10 ngày vì không ai được chuyển chỗ ngồi hết. Lần này, rút kinh nghiệm, ảnh xí chỗ ngồi đầu tiên, trên hàng đầu, ngay trung tâm của thiền đường, gần nhất với chỗ thầy giảng.

Thiền đường 5 – nơi tụi mình dành nhiều thời gian nhất trong ngày để ngồi thiền, nghe giảng. Nam ngồi bên trái, nữ ngồi bên phải. Có tấm vải bố và nylon cho từng người trải trên cát. Có cả ghế gỗ thấp và nệm gối để mình không mỏi chân/ ê mông 🙂

– Ở phần Hỏi và Đáp các thắc mắc về nội quy trong khóa học, một anh chàng giơ tay hỏi “Mình có thể uống sô cô la nóng mỗi ngày vào buổi chiều được không?”
– Tất cả nữ đều phải mặc xà rông khi đi tắm ở khu vực tập thể dành riêng. Không có phòng tắm. Sau 10 ngày vật lộn với việc làm sao để xối nước, xát xà bông, kỳ cọ, tắm lại cho sạch bằng 1 tay trong khi tay còn lại phải giữ cái xà rông, đám phụ nữ tụi mình vẫn không sao làm cho thuần thục được. Cho nên xài hao nước lắm.

Khu vực tắm tập thể ở KTX nữ

– Đây là trung tâm duy nhất trên thế giới còn cung cấp gối nằm bằng gỗ cho học viên. Mình chỉ nằm đúng 1 đêm rồi sau đó bỏ ra luôn. Kẹt tóc tùm lum.

Toàn cảnh căn phòng cá nhân của mình, phòng số 124. Cái gối gỗ đầu giường góc trái

– Tất cả mọi người ở đây lúc nào cũng phải kè kè bên người chai kem chống muỗi Soffell. Ai cũng thơm lừng. Ở cái nơi thâm sơn cùng cốc con gì cũng có này, không có kem là mình bị muỗi nó “thui” liền.
– Khi thiền hành (thiền đi bộ), tất cả mọi người đều phải đi chân không. Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, toàn bộ học viên tập trung đi xung quanh bờ hồ, trong đêm tối. Khi trời mưa thì đi xung quanh Thiền đường chứ không đi quanh hồ.

1 trong vài cái hồ trong thiền viện. Đây là hồ lớn nhất hằng đêm tụi mình đi vòng quanh thiền đi bộ

– Tất cả mọi người đều phải xung phong làm 1 việc công ích gì đó như quét sân, lau sàn,… Fraser và mình không hẹn mà cùng tự nguyện đăng ký cọ rửa toilet ký túc xá. Mình làm cho KTX nữ, ảnh làm cho KTX nam.

Dãy toilet ở KTX nữ, nơi mình lao động hàng ngày

– Vì đây là mùa thấp điểm (mùa mưa), toàn khóa học chỉ có 80 người đăng ký. Trong đó có 2 người được thông báo là đã bỏ cuộc sau ngày thứ 2. Thông thường, 1 khóa học sẽ có cỡ 25% người bỏ dở.
– Hầu hết học viên từ Mỹ và Đức. Các quốc tịch khác bao gồm Argentina, Áo, Úc, Bỉ, Trung Quốc, Anh, Pháp, Hồng Kông, Hà Lan, Ý, Ai Len, Nhật, Lào, Romania, Tây Ban Nha, Thụy Điển, Scotland, Thái Lan và Việt Nam (là mình và một cô nữa đi với anh bạn trai người da đen)

1/3 nhóm ngày cuối

– Đồ chay và thức uống phục vụ tụi mình ở thiền viện ngon kinh khủng!

Mỗi ngày họ nấu các món khác nhau và tụi mình không biết trước thực đơn. Đến giờ ăn thì họ để ra như buffet, ai ăn bao nhiêu thì tự múc. Mắc cười là họ phối hợp các loại rau củ quả nấu không theo công thức mình thường biết nên có khi nhìn vô nồi tưởng là khoai tây, múc về ăn rồi mới biết hóa ra là thơm; nhìn tưởng cà rốt hóa ra là khoai lang, ví dụ vậy. Nhờ có đồ ăn ngon, tụi mình sống sót tốt với ngày chỉ 2 bữa cơm và 1 bữa trà lúc 6 giờ tối. Nói là trà chứ mỗi ngày họ đổi thức uống khác nhau. Có nước gừng, nước sả, nước hoa atisô đỏ, sô cô la nóng, sữa đậu nành, trà thảo mộc,…nước nào cũng thơm ngon!

Nhà ăn, nơi đọc sách, nơi tiếp nhận, trạm y tế và nơi bán nhu yếu phẩm (bao gồm cả Soffell)

– Ở thiền viện có suối nước nóng tự nhiên (nam riêng, nữ riêng). Ai cũng có quyền tắm 2 lần/ngày sau khi ăn sáng và uống trà. Buổi trưa quá nóng tắm không tốt. Nữ đi đến suối nước nóng phải quấn xà rông và dùng khăn tắm che vai trên đường đến đó. Cực kỳ thư giãn! Mình ngày nào cũng tắm suối ít nhất 1 lần. Mỗi lần chỉ được ngâm mình 15 phút là tối đa để còn dành chỗ cho người khác xuống tắm.

Suối nước nóng bên nữ

– Khi đăng ký tham dự, mỗi người đóng phí 2,000 baht Thái (tương đương 1.4 triệu VND) và không phải trả thêm bất cứ một loại phí nào. Nếu tính tổng chi phí sinh hoạt 10 ngày đó, thiền viện chỉ có lỗ chứ không huề vốn được. Haizz.

Nơi mọi người giặt đồ, đánh răng. Ngay phía trước phòng mình nên rất tiện. Có 4 cái ở 4 góc KTX cho mọi người chia nhau dùng.

III. MỘT SỐ QUAN SÁT & NHẬN XÉT KHÁC:

– Một vài khóa học được thiết kế để sàng lọc những người không nghiêm túc ngay từ những ngày đầu. Khóa học này lại khiến một số người bộc lộ sự bê bối của mình trong những ngày cuối. Chắc là khi sức mạnh ý chí không còn nữa…
– Mình thấy con người thật là phức tạp vì có những trường hợp:
+ 1 em thường xuyên mặc quần lót màu đen với quần dài mỏng xuyên thấu màu trắng bên ngoài lại là người xung phong luyện tập làm trưởng nhóm trong phần tụng kinh
+ em khascc thường xuyên bỏ các hoạt động nhóm, ở trong phòng KTX, trong ngày cuối lại đứng lên chia sẻ rằng khi nhìn thấy mọi người thiền, em về phòng để vẽ về những gì em quan sát được và đó là cách em thiền
+ đặc biệt, 1 em thường xuyên ngủ trong lớp tập yoga, trong thiền đường, nằm và thậm chí cắt móng chân trong lúc mọi người ngồi thiền lại làm việc hết sức nhiệt tình trong ngày cuối, buổi “thiền lao động”
– Hầu hết các bạn nữ khóa này đều rất trẻ và xinh. Nhờ nội quy tắm tập thể quấn xà rông mà mình thấy được em nào cũng có hình xăm. Khá nhiều em xỏ khuyên mũi nữa.
– Sau khóa học, tất cả tụi mình đều hiểu ý nghĩa của những từ như dukka, nibbana và anapanasati trong tiếng Pali
– Với mình, phần khó nhất của khóa học là ngồi thiền và để đầu óc không suy nghĩ gì hết
– Phần dễ nhất, thật không ngờ, là phần không nói chuyện. Thậm chí đến sáng ngày thứ 11 rồi, khi mọi người tập trung ở sảnh chính và nói chuyện như vỡ chợ, mình cũng chưa muốn mở miệng
– Một lần nữa, mình nhận ra rằng, thiền định hoàn toàn không liên quan gì đến tôn giáo. Tuy vậy, đạo Phật có vẻ như đã quán triệt lợi ích của thiền và áp dụng sâu rộng trong các tăng ni phật tử. Đạo Phật cũng đã tìm được các chân lý của vũ trụ và chuyển hóa thành lý thuyết cũng như thực hành trong nhà Phật. Nếu tìm hiểu kỹ, mọi người có thể nhận thấy nhiều điểm tương đồng giữa đạo Phật và đạo Thiên Chúa giáo.
– Là 1 người Công giáo, mình cho rằng cầu nguyện cũng là thiền mà thiền cũng là cầu nguyện. Đôi khi trong khóa học, mình đọc kinh Kính Mừng để dẹp bỏ các tạp niệm trong đầu.
– Côn trùng ở khu vực thiền viện thực sự là điều gây bất tiện thậm chí nỗi kinh hoàng cho nhiều người!

Khi nhận chìa khóa phòng xong, vừa mở cửa ra mình thấy ngay 1 con tắc kè to đùng bám trên cửa sổ. Lần khác lại thấy 1 con cóc ngồi trong phòng. Khi ngồi thiền tối đầu tiên, mình bị 1 con rết cắn. Nhện, cuốn chiếu, bọ cạp, kiến,…có thể bắt gặp ở bất kỳ nơi nào. Có điều, sau vài ngày ai cũng quen đi. Và vì không được sát sinh trong chùa, mỗi khi thấy mấy con đó, phải tìm cách mang nó ra ngoài sân, vườn, rừng xa xa thả nó đi. Muỗi cũng không được đập! Chỉ thoa kem chống thôi. Cho nên muỗi ở đây nó lộng hành lắm!

Cái gác chuông mỗi sáng được gõ lúc 4.30 am đánh thức tụi mình dậy. Trong ngày, chuông báo hiệu giờ ăn, giờ đi ngủ, giờ thiền,…

– Khun (cách gọi trang trọng của người Thái) Shoko là một phụ nữ nhỏ bé người Nhật. Khun đã lớn tuổi, làm giáo viên dạy yoga và trưởng nhóm bên nữ. Do tiếng Anh của Khun cũng chỉ đủ giao tiếp hay vì lần đầu dạy mà mỗi khi hướng dẫn tập, Khun lộn trái qua phải, lộn lên với xuống suốt. Vậy mà không hiểu sao cái nhiệt tình và nhỏ nhẹ của Khun làm mình cứ mong chờ mỗi sáng để được tập yoga với Khun.

Thiền đường 2 – nơi tập yoga mỗi buổi sáng sớm và học tụng kinh vào buổi chiều

Ngày cuối, trước khi chia tay, mọi người chụp 1 tấm hình chung và hứa hẹn sẽ post lên Facebook. Về, mình chả tìm ra được cái trang Facebook của Suan Mokkh nào có hình khóa tụi mình cả. Hận gì đâu.

Tour tham quan thiền viện vào ngày cuối, ngày thứ 11

Hiện tại, thiền viện chỉ cung cấp khóa học bằng tiếng Anh hoặc tiếng Thái, bắt đầu vào ngày 1 hàng tháng. Không nhận đăng ký trước qua email, điện thoại. Người học phải đích thân đến đăng ký vào ngày cuối của tháng trước, được phỏng vấn xem có phù hợp không, rồi mới được nhận vào. Bạn nào có nhu cầu tìm hiểu thêm về khoá học này ở Thái Lan có thể xem ở website chính thức bằng tiếng Anh

http://www.suanmokkh-idh.org/idh-registration.html

Địa chỉ: Suan Mokkh Moklaphalaram Garden
Lamet, Chaiya District, Surat Thani 84150, Thailand

?

Các Bài Viết Về Trải Nghiệm Của Chuyến Đi

Kinh Nghiệm Qua Cửa Khẩu Các Nước Đông Nam Á

2 đứa mình khởi hành từ Sài Gòn hồi đầu tháng 7/2016, đạp xe liên tục qua biên giới các nước Việt Nam, Campuchia, Thái Lan, Malaysia, Singapore và Indonesia. Ngẫm lại, cũng khá nhiều chuyện vui buồn nơi cửa khẩu. Hôm nay kể lại mọi người nghe chơi. 1. Cửa khẩu Xà Xía...

Kota Bharu và Cú Sốc Văn Hóa

Kota Bharu phát triển đến không ngờ so với những thành phố gần biên giới (lại vẫn theo hiểu biết hạn hẹp của mình). Siêu thị, ngân hàng, quán ăn, khu vui chơi, nhà thờ Hồi giáo to vật vã. Nhà cửa đẹp, sang trọng. Đường sá thênh thang, quy củ, trồng hoa cảnh khắp nơi....

Nyepi – Tết Bali với lễ hội đón mừng năm mới Melasti & Bhuta Yajana

Tụi mình may mắn vẫn ở Bali vào thời điểm Tết cổ truyền của họ năm nay. Đây là ngày tết mừng năm mới rất đặc biệt. Không giống như các nơi khác trên thế giới, mọi người thường vui chơi, hội hè với các hoạt động náo nhiệt; Nyepi ở Bali là ngày tất cả mọi người trên đảo...

Tản Mạn Về Hạnh Phúc

Mình là loại người khá cổ điển về một số chuyện. Và không cổ điển lắm về một số chuyện khác. Nhưng mình thích tổng kết một năm theo âm lịch, theo Tết ta của mình. Giống như M., một người bạn của mình thuở nhỏ còn trang trọng khai bút ngay đêm giao thừa, những đứa trẻ...

Chuyện tình tự kể

Cho đến cái buổi tối đó, buổi tối mà anh vừa chạy xe về nhà dọc bờ kè, vừa cười hớn hở, thì anh đã ở TP. HCM được 5 tháng. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình đã là một phần của cái thành phố này. Đã trở thành một phần của những hối hả, của mùi vị, của văn hóa nơi đây chứ...

Cuộc Sống Đời Thường ở Bali

Sau gần 4 tháng sống như người dân địa phương, đây là những kinh nghiệm tụi mình đúc kết được từ mua sắm, nấu nướng, ăn uống đến đi chơi, khám bệnh, cắt tóc, visa,...ở Bali, Indonesia. 1. ĐI CHỢ - NẤU ĂN Lúc đầu mới tới Bali, 2 đứa tìm chỗ mua nồi cơm điện. Tiếc tiền...

3 Điều có thể bạn chưa biết về Singapore

Là nước có mức sống đắt đỏ nhất thế giới từ năm 2014 đến nay, Singapore bỏ xa các thành phố nổi tiếng mọi người thường nghĩ đến như Paris, London, New York, Tokyo,… Nói đến Singapore, mình thường nghĩ đến đất nước an toàn nhất, sạch sẽ nhất nhưng cũng đau ruột nhất...

Campuchia & Những Ngày Đầu Tiên

Trước khi bắt đầu chuyến đi, mình chỉ đạp xe tà tà khoảng 1 tháng từ nhà đến công ty, xa chừng 1 cây số, mất đâu 15 phút (kể cả đạp lên lầu 5 của tòa nhà để gửi xe) chứ không có tập luyện gì đặc biệt. Nhưng vì lịch trình tụi mình đi không quá gấp rút nên những ngày...

Những Quý Nhân Của Mình

Mình may mắn gặp được rất nhiều người tốt trong mấy mươi năm cuộc đời. Hôm nay, chỉ nói riêng về những người hùng đàn ông, trực tiếp giúp mình trước và trong chuyến đi. 1. ĐỒNG NGHIỆP: Trong công ty cũ của mình có anh người Malay làm IT, tên Dominic, phải nói là dễ...

Mình Đã Hết Sợ Chó Như Thế Nào?

Hồi còn nhỏ xíu, mình bị chó cắn. 2 lần. Ký ức bây giờ chả còn lại mấy ngoại trừ mình nhớ đó là con chó của hàng xóm ở gần nhà. Hình như là chó nhà ông Trọng. Mình đi ngang nhìn thấy nó, rồi chả biết tại sao mình bỏ chạy, nó dí theo, cắn mình. Rồi cả nhà dở đủ bài...

Khóa thiền ở Suan Mokkh: Thưởng thức sự tĩnh lặng

Như đã dự định từ trước, cuối tháng 7 tụi mình đến Surat Thani để kịp dự khóa thiền tịnh khẩu 10 ngày bắt đầu vào tháng 8 ở thiền viện Suan Mokkh, Thái Lan. Đây là phương pháp thiền Vipassana, khá nổi tiếng trên thế giới. Hiện nay có hơn 170 trung tâm ở cả 5 châu lục....

Bạn muốn theo dõi hành trình của mình?

Đừng để lỡ bài viết mới nào nhé!

You have Successfully Subscribed!