Chuyện tình tự kể
Chuyện tình tự kể
Cho đến cái buổi tối đó, buổi tối mà anh vừa chạy xe về nhà dọc bờ kè, vừa cười hớn hở, thì anh đã ở TP. HCM được 5 tháng. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình đã là một phần của cái thành phố này. Đã trở thành một phần của những hối hả, của mùi vị, của văn hóa nơi đây chứ không còn là một người ngoài cuộc chỉ đứng nhìn. Lần đầu tiên anh cảm thấy như đang ở nhà, không phải chỉ là nơi chốn, mà là cảm nhận nơi mình thuộc về trong chính bản thân mình.
Anh đã chuyển hết số tiền kiếm được trong 5 tháng dạy ở BIS về Anh và chi phí hằng ngày chỉ dựa vào tiền lương đi dạy kèm. Sau đó, anh lại tiếp tục đầu tư vào một vài công ty nhỏ trước khi biết được khoản đầu tư cũ, lẽ ra anh đã phải nhận được thanh toán cả vốn lẫn lãi từ lâu, thủ tục mãi vẫn chưa xong. Thế là tài khoản của anh dần về con số 0 và anh phải ở lại Việt Nam lâu hơn dự định. Lúc đó, anh đâu ngờ rằng việc ở lại này làm thay đổi toàn bộ chuyến đi của mình.
Cuộc sống thường ngày của anh vẫn ổn nhưng đôi khi anh thấy như bị cách ly với thế giới; và lần đầu tiên anh cảm thấy cô đơn.
Anh ngưng uống rượu (lần 2) từ năm 2014 nên cảm thấy khá lúng túng trong các cuộc gặp mặt, hội hè. Những dịp mà lúc trước anh rất thích gặp gỡ, làm quen người này người kia. Thường anh chỉ cần uống vài ly là có thể bắt chuyện với người lạ. Còn khi không uống, anh có cảm giác như có rào chắn giữa người uống và người không uống rượu. Anh vẫn biết mấy cái này chỉ là tự mình suy diễn thôi, vì lúc anh còn uống rượu thì anh thường nghĩ như vậy về người không uống. Nhất là sau khi uống say, người uống và người không uống cư xử rất khác nhau, ít nhất thì anh đã từng là như vậy.
Trong suốt chuyến đi, bất cứ khi nào anh cần thứ gì đó: đồ ăn, nước uống, chỗ nghỉ chân, nơi để dựng lều qua đêm, bác sĩ trị táo bón, tiền, hay trong trường hợp này là một người bạn đường, thì mọi thứ đều xuất hiện đúng lúc. Lần này là sự xuất hiện của Trinh, một người siêu nhỏ gọn nhưng có sức bùng nổ rất lớn.
Anh gặp Trinh lần đầu ở trong bếp của căn nhà thuê chung với vài người nữa, chỉ sau vài ngày vừa dọn tới. Lúc đó Trinh đang ngồi ăn ngon lành thì anh xuống hỏi chỗ bỏ rác ở đâu. Trước sự ngạc nhiên và nhẹ nhõm của anh, cô chỉ dẫn rất rõ ràng. Xong cô nói “Đói bụng quá!” và tiếp tục ăn như không có chuyện gì xảy ra. Ngay từ lần đầu gặp, anh đã học được bài học quan trọng về cô: đừng làm phiền khi cô đang ăn. Về sau, bài học được hoàn thiện: ĐỪNG BAO GIỜ làm phiền cô cả.
Sau vài lần đi chơi với nhiều nhóm bạn khác nhau, một bữa Trinh rủ anh đi ăn sáng. Anh vừa ăn xong và hơn nữa ở đây anh không có thói quen ăn sáng 2 lần. Thế là anh từ chối. Kỳ lạ là mặc dù đôi khi cảm thấy cô đơn, anh vẫn muốn ở một mình hay thậm chí là không muốn dính dáng với ai. Nhưng ngay lập tức anh nhận ra sai lầm và mời cô đi ăn tối hôm đó. Mặc dù cứ tự giả vờ đây chỉ là một bữa ăn tối bạn bè, anh nhận thấy có điều gì đó từ cô đã làm đầu óc mình suy nghĩ đến chuyện xa xôi lắm rồi.
…Trời đã khuya và con đường dọc bờ kè khá yên tĩnh. Chỉ có tiếng xe máy và đâu đó giọng hát karaokê như bò bị chọc tiết rống lên trong đêm. Anh và cô đã đi chơi với nhau như “bạn bè” mấy tuần rồi. Chỉ vì cái ănten của anh bị hỏng hóc đâu đó: cái tinh ý của người đàn ông để nhận ra tín hiệu đèn xanh của người phụ nữ khi họ không muốn chỉ là bạn. Thành thật mà nói, một phần cũng do những khác biệt văn hóa. Mà cái đó, y như 1 bãi mìn sát thương! Chỉ cần hiểu lầm vài cử chỉ hay lời nói là đủ nguy hiểm rồi.
Nhưng tối hôm đó hai người đã thành thật, cởi mở nói chuyện với nhau về cảm xúc của bản thân và cuối cùng anh đã vượt qua thêm 1 biên giới nữa mà vẫn còn trở về nguyên vẹn.
Mục đích ban đầu của anh khi dừng chân ở Sài Gòn chỉ là để làm việc tạm thời. Do đó hai người không chắc sẽ quen nhau được bao lâu. Tuy vậy, họ vẫn quyết định tận dụng thời gian này để tìm hiểu.
2 người đều đã ngoài 30. Không hề có ý định bắt đầu một mối quan hệ kiểu này nhưng lại không muốn cũng như không thể dừng lại được. Tìm được một người phù hợp với mình, không vướng bận, suy nghĩ hoàn toàn bình thường mà lại còn độc thân ở tuổi hơn 30, thật như đãi cát tìm vàng. Rồi khi nhận rõ 2 người đều biết mình thực sự muốn gì, thích gì, không thích gì, và nhất là không thể chấp nhận điều gì, là đã thêm một vòng loại bỏ phần lớn các “ứng viên” trong những người đã gặp. Sau khi chọn lọc kỹ càng, nếu cực kỳ may mắn, thì trong tay chỉ còn lại vàng ròng.
Một cách ý thức hay vô thức nhận ra điều quý giá mình vừa tìm thấy, hai người quyết định về ở chung với nhau và bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến hành trình bằng…xe đạp. Dĩ nhiên là vậy rồi!
Những tháng hè năm 2015, anh chỉ dạy đủ sống qua ngày. Cho đến tháng 8, khi bắt đầu năm học mới, lịch đi dạy của anh mới nhiều dần lên và chỉ trong 1 tháng, anh hoàn toàn kín lịch dạy 22 giờ/tuần. Nhờ chi phí sinh hoạt ở HCM thấp và phí dạy kèm khá cao, anh đã có thể để dành tiền hàng tháng nhiều hơn cả trước khi đi từ Anh.
Anh tiếp tục dành thời gian để học lập trình máy tính trong CS50, khóa học giới thiệu về khoa học máy tính của trường Đại học Harvard. Cái khóa học này như một con quái vật phải thuần hóa, dần dần trở thành nỗi ám ảnh đầy lôi cuốn và làm thay đổi cách nghĩ, cách tiếp cận cũng như giải quyết vấn đề của anh.
Ai muốn học tìm hiểu về máy tính hoặc về cách giải quyết các vấn đề nói chung, rất nên theo học khóa này. Tài liệu học thì bao la, bắt đầu từ cơ bản và được chia thành những phần hợp lý. Ngoài ra, khóa học hoàn toàn miễn phí!
Nhờ học được những kỹ năng mới này mà blog cyclehacker.com có thể sẽ được cải thiện trong vòng vài tháng tới. Hiện tại blog vẫn trong quá trình chuyển đổi nên còn nhiều cái chưa ổn.
Hai người để dành gần hết số tiền kiếm được. Trinh làm việc ở công ty PUMA với vị trí Trợ lý Giám đốc toàn cầu bộ phận giày (chỉ có chức danh của Trinh là dài hơn chức danh của sếp Trinh). Và khi kết thúc năm học, hai người đã sẵn sàng cùng nhau đạp xe đi về phía hoàng hôn.
Cho tới nay hai người đã đi được 2 tuần (cập nhật thực tế: 7 tháng). Và khi đi chung với Trinh (hay là Tên Lửa Siêu Nhỏ, biệt danh mới của Trinh do Stewart đặt), hành trình vẫn hứa hẹn đầy những thử thách như trước kia. Không chỉ vậy, mà còn xảy ra những chuyện ngoài sức tưởng tượng của anh, theo cái cách làm anh vừa nhức đầu nhức óc và cả cười đau bụng. Đây chắc chắn sẽ là chuyến đi của 2 người lập dị nhất!
Hai người vừa qua biên giới Thái Lan ngày hôm qua sau khi khởi hành từ TP. HCM đến Campuchia. Đường đi hầu như không có gì thay đổi. Trong vòng 1 năm sắp tới hai người dự định sẽ đi xuyên Thái Lan, Malaysia, Singapore, Indonesia, Úc, New Zealand và Chilê. Có lúc sẽ phải dừng lại ở đâu đó để làm việc rồi lại tiếp tục hành trình.
LỜI CẢM ƠN ĐẶC BIỆT TỪ FRASER BAILLIE
Mình muốn nhân cơ hội này cảm ơn những người mình đã gặp và làm việc trong suốt thời gian ở TP. HCM
Cảm ơn các vị phụ huynh đã tin tưởng mình trong việc giúp các em học Toán và Tiếng Anh tốt hơn. Cảm ơn các em đã dành thời gian để cùng học theo phương pháp của thầy:
Ông bà Dan Nguyễn – em Rocky; ông bà Lyndall & Brett Taylor – 2 em Jonah & Campbell; ông bà Andrew Homan & Anita North – 2 em Sam & Mackenzie; Bà Hà Minh Hulse – em Dan; ông bà Van Mol – em Nancy; ông bà Allen – em Shayla; ông bà John & Angela Campbell – 2 em Jack & Ben; ông bà Cal & Erinn Ramsay – em Brooke; ông bà Deepak & Christel Rothaug – em Ida Maya; ông bà Lin – em Richard; ông bà Han & Nguyễn Trọng Ngọc – 2 em Jenny & Kerry; ông bà Michael & Lina Sisovic – em Kellian; ông bà Tram & Lam – em Đức Anh.
Mình thật sự rất may mắn được gặp và làm việc với mọi người. Chúc mọi người những điều tốt đẹp nhất.
Mình cũng cảm ơn Radley vì đã dành thời gian tìm các giáo viên dạy thay thế mình khi mình rời Việt Nam. Hy vọng mọi chuyện đều tốt đẹp.
Một lần nữa, cám ơn Christine và Yvonne bộ phận Học thêm ngoài giờ vì đã giúp giới thiệu học sinh đến với mình. Cám ơn toàn thể giáo viên BIS đã chào đón mình trong thời gian ngắn mình dạy tại BIS. Cám ơn Will và Lucy vì những ý tưởng đầy khiêu khích và những buổi ăn trưa tám chuyện cười bể bụng, cám ơn Sanjay đã thường xuyên mời mình đến nhà chơi, xem phim
Và dĩ nhiên, cám ơn Jenny Andrews vì đã giúp mình liên lạc với Nicola Tingey, người sau đó giới thiệu mình với Stewart Blake.
Lời cảm ơn đặc biệt, chân thành nhất dành cho Stewart vì đã chào đón mình, giúp mình tìm công việc, cho mình lời khuyên, lời giới thiệu, mời đến ở nhà các dịp lễ, xách tay xe đạp của Trinh từ Anh về Việt Nam,…và gần đây nhất là truyền lửa từ sự nhiệt tình về mọi thứ trên đường đi cho mình. Trải nghiệm của mình ở TP. HCM sẽ rất khác nếu mình không gặp được anh từ những ngày đầu. Và có lẽ mình sẽ không bao giờ đáp trả lại được hoàn toàn món nợ lòng tốt anh dành cho mình nhưng cũng nhờ đó mình mong sẽ có thể giúp được nhiều người khác như anh đã từng làm cho mình.
Stewart rời TP. HCM vài ngày sau khi Trinh và mình khởi hành, để thực hiện chuyến đi xe đạp vòng quanh thế giới một mình. Mọi người có thể vào blog của anh để xem www.cyclingstew.com Blog có rất nhiều thông tin chi tiết về việc chuẩn bị cho chuyến đi cũng như những video vui nhộn về những người anh gặp dọc đường đi.
Blog của mình, Fraser Baillie http://cyclehacker.com
Đây là bản dịch bài viết của Fraser trước khi tụi mình vừa đến Thái Lan, cách đây 5 tháng. Mình chỉ dịch ý. Bạn nào có nhu cầu đọc bản gốc tiếng Anh (hay hơn nhiều và có hình ảnh minh họa) thì có thể xem tại đây.
Fraser Baillie
Người đi du lịch bằng xe đạp, web developer, tư vấn tài chính
Anh bắt đầu chuyến đi vòng quanh thế giới bằng xe đạp vào ngày 03/08/2013 từ Anh. Qua 23 nước, đến Việt Nam vào tháng 01/2015. Hoàn toàn không ăn thịt cá hải sản từ 2 năm nay nhưng không cho mình là người ăn chay. Ngồi thiền, tập yoga hằng ngày, không hút thuốc, uống rượu, chỉ uống cà phê không đường. Đam mê lớn nhất ngoài việc học hỏi để hoàn thiện bản thân là ăn sô cô la đắng, bánh ngọt và trái cây các loại.
Hiện tại, anh đang sống cùng bạn gái ở Bali, Indonesia. 2 người sẽ tiếp tục hành trình bằng xe đạp đến Úc vào tháng 5/2017.