Những Quý Nhân Của Mình
Mình may mắn gặp được rất nhiều người tốt trong mấy mươi năm cuộc đời. Hôm nay, chỉ nói riêng về những người hùng đàn ông, trực tiếp giúp mình trước và trong chuyến đi.
1. ĐỒNG NGHIỆP:
Trong công ty cũ của mình có anh người Malay làm IT, tên Dominic, phải nói là dễ thương nhất thế giới! Mỗi lần có việc cần hỏi, chạy xuống chỗ ảnh, là ảnh giải thích ngọn ngành, từ A đến Z, chứ không phải chỉ trả lời qua loa cho xong. Lúc đói bụng, cũng tìm đến ảnh vì ảnh luôn trữ đồ ăn, bánh kẹo. Mà không phải chỉ cho vài cái bánh thôi đâu. Nghe mình đau bụng là đưa luôn cho mấy bịch trà gừng đem từ Đài Loan qua, đặt riêng theo đơn hàng, uống cho ấm bụng.
Là dân chơi xe đạp, ảnh là người khuyên mình khoan mua xe đạp mới khi mình nói muốn chạy đường xa. Rồi ảnh cũng là người cho mình mượn chiếc xe đạp xịn, xách tay từ Đài Loan về, chạy thử cho biết cảm giác trước khi quyết định mua xe mới. Nói là mượn mà giữ luôn của người ta gần 6 tháng! Vậy mà không phàn nàn gì. Thỉnh thoảng còn đưa thêm đồ nghề cho thay. Lúc thì bộ pedal mới, lúc thì cái giỏ phía trước, cái bọt baga phía sau,…Gắn thêm để mình tiện mang vài thứ lặt vặt khi chạy đi chơi, đi làm.
Đến khi nghe mình sẽ bắt đầu chuyến đi này, ảnh vừa sốc vừa lo lắng dùm mình. Ảnh nói con gái ảnh cũng đã đạp xe vòng quanh Đài Loan với nhóm bạn. Có xe “cứu hộ” phía sau nên cũng an toàn. Còn mình đi như vầy thì nguy hiểm quá. Lại còn bị huyết áp thấp, đói bụng một cái là tiêu.
Cuối cùng, không thuyết phục được mình, ảnh tặng mình 1 bình nước giữ nhiệt. Dặn mình phải thường xuyên uống nước nóng mỗi buổi sáng để giữ sức khỏe.
2. BẠN BÈ
Stuart là người Anh, Trưởng bộ phận phụ trách dạy phụ đạo ở trường BIS. Do tình cờ, Fraser được một người quen giới thiệu đến ảnh. Vậy mà ảnh không ngần ngại cho Fraser ở nhờ ngay đêm đầu tiên tới Sài Gòn. Sau đó, góp ý chỉnh CV dùm Fraser để ảnh nộp đơn cho vị trí dạy kèm trong BIS. Không chỉ vậy, sau 6 tháng dạy ở BIS, Fraser quyết định không ký tiếp hợp đồng mà chỉ đi dạy riêng ở ngoài. Lúc đó, Stuart lại là người giới thiệu Fraser đến những phụ huynh có nhu cầu.
Mỗi khi vợ chồng ảnh đi chơi xa, ảnh lại mời 2 đứa tụi mình qua “giữ nhà”. Tụi mình thì đang để dành tiền, ở 1 căn phòng trong căn nhà thuê chung với 3 anh Tây khác. Cũng thoải mái nhưng không sang trọng gì. Cho nên mỗi lần được đi giữ nhà ở Thảo Điền, tha hồ xem phim màn ảnh to, thì mình khoái lắm.
Khi mình quyết định mua xe đạp mới, Stuart lại là người mang chiếc xe đó từ Anh về Việt Nam dùm mình. Sau đó, dành cả ngày để phụ tụi mình lắp ráp xe. Rồi để mình chạy thử, góp ý,…
Khi tụi mình bắt đầu chuyến đi này, cũng là lúc ảnh bắt đầu chuyến đạp xe vòng quanh thế giới trong 1 năm. Ảnh đi sau tụi mình vài ngày. Ảnh đạp rất nhanh vì tập luyện liên tục. Chưa kể, ảnh chỉ có thời hạn 1 năm để quay về lại Việt Nam. Trong khi tụi mình cứ tà tà đi vì còn tới 4 năm. Mỗi lần đến nước nào mà ảnh đang ở đó, thế nào tụi mình cũng hẹn hò gặp mặt. Ảnh người lúc nào cũng như có lửa, phải làm cái gì đó chứ không chịu ngồi yên. Vậy mà ảnh dám đặt cho mình biệt danh là Tên lửa Bỏ túi (Pocket Rocket), chỉ vì mình đạp xe 180 cây số/ngày để thắng cá độ 1 cái bánh pizza!
Do thời gian ở Indo của tụi mình dài hơn dự định, có thể sẽ phải đến Nam Mỹ mình mới gặp lại ảnh. Nếu mọi người muốn theo dõi hành trình của ảnh, có thể xem website bằng tiếng Anh www.cyclingstew.com
3. NGƯỜI QUEN:
Tụi mình gặp Edd ở một buổi dạy nhảy Salsa ở Amed. Đó là một buổi gặp mặt bạn bè, người quen của Patricia và Matthew. Và hầu như chưa ai từng nhảy Salsa trước đó, trừ Michael và Patricia! Vậy mà ai cũng hào hứng kinh khủng, chú tâm kinh khủng, nhiệt tình kinh khủng 🙂 Edd dòm rất mắc cười vì anh ốm và nói chuyện rất tếu. Anh là người Anh, đã ở Bali 2 năm, biết khá nhiều thông tin như dân địa phương và cũng sẵn sàng chia sẻ cho ai cần đến.
Anh là người đã giới thiệu cho tụi mình chỗ làm visa nhanh, gọn và hiệu quả nhất Bali. Anh cũng cho tụi mình thưởng thức ẩm thực địa phương theo kiểu người dân Bali, babi guling quay tại chỗ, lawar,… Luôn luôn chào đón khi tụi mình ghé qua Ubud. Có khi là đến chơi uống trà, hoặc 1 căn phòng ngủ lại qua đêm. Có khi là nghe 1 bản nhạc mới anh vừa sáng tác.
Anh là người thường xuyên tổ chức các buổi BBQ, hòa giải người này, kết nối người nọ. Nhờ những lần ghé nhà anh chơi ở Ubud, tụi mình gặp không biết bao nhiêu là người hay ho từ khắp nơi trên thế giới! Nhờ anh, mối quan hệ của tụi mình mở rộng nhanh chóng.
Sắp tới, tụi mình dự định sẽ cùng anh và nhóm bạn đi vài nơi vào dịp Giáng Sinh và Tết Tây. Có thể là đảo Gili, Lombok hay Sumbawa. Cực kỳ hào hứng!
Danh sách những người siêu tốt bụng siêu dài và phải từ từ mới kể hết. Mọi người cứ thong thả chờ nha.
Bạn bè quả là điều tuyệt vời trên đời chị nhỉ!
Ừ, và khi mình ngày càng gặp nhiều người tốt, mình lại xem lại những mối quan hệ hiện có của mình để xem có cần “gạn đục khơi trong” không : )
Hà hà, có ông sếp của mình đúng là quá dễ thương thiệt. Tới giờ Dominic vẫn còn gửi trà gừng cho em á chị, em cũng thấy mình may mắn khi về đội của ảnh
Ừ, ảnh tốt bụng thiệt. Mà với ai cũng vậy hết. Cho nên người như vậy đi đâu người ta cũng qúy!