Kinh Nghiệm Qua Cửa Khẩu Các Nước Đông Nam Á
2 đứa mình khởi hành từ Sài Gòn hồi đầu tháng 7/2016, đạp xe liên tục qua biên giới các nước Việt Nam, Campuchia, Thái Lan, Malaysia, Singapore và Indonesia. Ngẫm lại, cũng khá nhiều chuyện vui buồn nơi cửa khẩu. Hôm nay kể lại mọi người nghe chơi.
1. Cửa khẩu Xà Xía (Hà Tiên, Việt Nam) – Prek Chark (Kampot, Campuchia)
Phía Việt Nam, các anh rất lịch sự, làm việc cũng nhanh chóng. Tuy nhiên, anh cán bộ có kêu mình đóng 20 ngàn VND để ủng hộ cho một quỹ gì đó mình không nhớ. Anh có thòng 1 câu là “tùy em thôi, không bắt buộc”. Mình thấy anh cũng nhẹ nhàng. Hơn nữa, không muốn chỉ vì 20 ngàn mà lỡ anh làm khó thì khổ, nên mình có đóng.
Phía Campuchia thì thô lỗ hơn nhiều.
Quầy đóng dấu có 1 anh già, khi mình đến đưa passport thì anh kêu mình qua 1 bàn có 3,4 anh mập ú, đen thui đang ngồi phểnh bụng. Mấy anh đó thấy mình là người Việt thì nói tiếng Việt luôn với mình. Yêu cầu mình đóng 50 ngàn VND. Mình hỏi “Tiền gì?” thì trả lời ỡm ờ “Việt Nam, Campuchia anh em đoàn kết, gắn bó”. Máu mình lên tới não vì mình chúa ghét mấy cái vụ này. Nhưng mình nhớ lại là nếu nhập cảnh bằng đường bộ (không phải đường hàng không) thì có khi cán bộ cửa khẩu chỉ cấp cho mình thời hạn cư trú 15 ngày (thay vì 30 ngày). Thế là tức muốn chết mà mình cũng ngậm miệng đóng tiền cho mấy tên đó. Rồi mới qua anh già đóng dấu nhập cảnh.
Fraser làm visa on arrival ở cửa khẩu này cũng bị làm tiền. Phí visa có 30 USD mà cán bộ cũng thu 35 USD. Ăn tiền trắng trợn, không cần giải thích.
Ghi chú: Ai muốn đổi tiền ở biên giới Hà Tiên có thể ghé tiệm tạp hóa số 222 Mạc Thiên Tích, Hà Tiên để đổi. Từ VND sang USD hay Riel đều được. Giá tốt. Mình vô 2 ngân hàng Sacombank, Kiên Long Bank và cả 2 tiệm vàng to ở chợ Hà Tiên mà không chỗ nào nhận đổi tiền Việt sang mấy tiền kia hết.
2. Cửa khẩu Cham Yeam (Koh Kong, Campuchia) – Ban Hat Lek (Khlong Yai, Thái Lan)
Cán bộ Campuchia ở cửa khẩu này phong cách chuyên nghiệp, đàng hoàng, nhanh nhẹn. Khi thấy mình có visa Thái Lan, họ cũng kiểm tra chút ít rồi thôi. Lúc mình đến, khách rất đông, xếp hàng dài.
Vừa qua khỏi cửa khẩu Cham Yeam của Campuchia là đã thấy lính canh người Thái và chó bergie ngồi bên đường. Qua đến cửa khẩu Ban Hat Lek của Thái Lan, cán bộ nhìn cũng rất ngầu. Có điều chỗ làm thủ tục siêu nhỏ, hẹp. Có 1 cái bàn để mình điền đơn, nắng ơi là nắng rồi xếp 1 hàng dài duy nhất để đưa passport đóng dấu.
Ai đi trước cũng mất chừng 5 phút là xong. Đến mình, cán bộ kiểm tra đến hơn 15 phút mới đóng dấu cho mình. Mình đoán là vì mình có visa Thái vì họ nói với nhau. May mà họ cũng không hỏi han gì xe đạp, xe máy. Cũng không thu thêm phí.
Ghi chú: Sát bên cửa khẩu Cham Yeam có cái resort đẹp mê hồn, dòm siêu thư giãn. Còn vừa ra khỏi cửa khẩu Ban Hat Lek bên Thái sẽ thấy một khu chợ sầm uất bán đủ loại trái cây. Đó là chợ biên giới Ban Hat Lek.
3. Cửa khẩu Tak Bai (Narathiwat, Thái Lan) – Pengkalan Kubor (Tumpat, Malaysia)
Ở làng ngay biên giới Tak Bai, các bảng chỉ dẫn thường chỉ bằng tiếng Thái, ít thấy tiếng Anh. Người dân Thái lại càng không nói được tiếng Anh.
Khi đóng dấu xuất cảnh ở đây, họ cứ hỏi tới hỏi lui là “Có chắc Malaysia cho cô nhập cảnh không?” Mình điên hết cả người nói tui đi Malay mấy lần rồi ông, chả sao hết. Họ nói, hồi đó khác (?!?). Rồi chạy tới chạy lui, kiểm tra trên máy, gọi người này vô, người khác ra săm soi cái passport của mình. Thậm chí họ còn nói, nếu Malaysia cho cô nhập cảnh, tụi tui không có vấn đề gì để cho cô xuất cảnh hết. Nói vậy mà cứ giữ cái passport của mình hoài.
Cuối cùng, 1 anh cán bộ phát hiện ra mình có visa New Zealand nhập cảnh nhiều lần còn hạn nên mới đóng dấu cho mình đi!
Ranh giới giữa 2 nước ở đây là con sông Golok nên qua biên giới phải đi bằng thuyền. Tụi mình thuê của 1 anh loanh quanh gần đó. Chở cả 2 chiếc xe đạp, đồ đạc và người tốn hết 100 THB (khoảng 60 ngàn VND). Chèo qua chừng 10 phút.
Cập bờ biên giới Malaysia là đến cửa khẩu Pengkalan Kubor
Lúc tụi mình tới vắng hoe nên thủ tục siêu nhanh, siêu gọn nhẹ và không phải trả bất kỳ phí gì.
Ghi chú: Cửa khẩu Tak Bai thuộc Narathiwat, là một trong 3 tỉnh có cộng đồng người Hồi giáo đông nhất ở Thái Lan. Đây cũng là vùng tranh chấp biên giới dữ dội nhất giữa Malaysia và Thái Lan. Đã từng có 1 vụ biểu tình làm 85 người Thái chết tại đây. Tỉnh sát bên Narathiwat là Pattani, cũng là nơi có doanh trại quân đội Thái cực kỳ hùng hậu. Khi tụi mình đi ngang đây, cứ vài cây số là có một chốt lính gác cầm súng xét người qua lại với hàng rào kẽm gai, chó cảnh sát, vọng gác, bao cát, thùng phuy che chắn,…đủ kiểu. Dòm rất khủng bố. Tuy vậy, tụi mình đi qua không gặp vấn đề gì hết. Cứ thong thả đi bình thường thôi.
4. Cửa khẩu Johor-Singapore Causeway (Johor Bahru, Malaysia) – Woodlands (Singapore)
Ở Johor Bahru, chỗ xuất nhập cảnh qua Singapore là một tòa nhà phức hợp to khủng bao gồm cả hải quan, cách ly và thủ tục xuất nhập cảnh (CIQ) tên là Bangunan Sultan Iskandar (BSI).
Từ đây có cây cầu vượt Johor-Singapore Causeway dài hơn 1 cây số, băng qua eo biển Johor, đến Woodlands, Singapore. Cây cầu vừa là đường đi, làn xe điện và là đường ống vận chuyển nước từ Malaysia sang Singapore.
Chung quanh tòa nhà là các trạm xe buýt, tàu cao tốc, bến taxi,…cực kỳ tấp nập như một cái sân bay. Để làm thủ tục xuất nhập cảnh, họ có 117 quầy dành cho xe hơi và 100 quầy cho xe máy. Làm thủ tục hải quan, có 36 quầy cho xe hơi và 25 quầy cho xe máy.
Tụi mình đi xe đạp nên được xếp đi theo làn xe máy. Và hoàn toàn miễn phí cầu đường. Cả bên Malaysia lẫn Singapore.
Hàng ngày có cả chục ngàn người từ Malaysia sang Singapore làm việc nên hễ đến cửa khẩu này sau 5 giờ sáng là kể như đứng chờ. Mình chưa bao giờ thấy có cái cửa khẩu nào đông như thế này. Cả ngàn người phóng xe như điên, chạy cho nhanh, rồi đến nơi chờ. Với cả ngàn người khác.
Bên phía Malaysia thì ồn ào vì họ không tắt máy xe khi chờ. Nhưng qua đến Singapore, mọi người đều tắt máy xe, im lặng, không chen lấn, kiên nhẫn ngồi trên xe. Có người tranh thủ ăn sáng, đọc báo, uống cà phê mang theo luôn.
Ở phía Woodlands, có cả trăm quầy làm thủ tục. Hàng ngày, họ giải quyết hơn 300.000 lượt xuất nhập cảnh và khoảng 100.000 phương tiện vận tải các loại. Cửa khẩu Woodlands là một trong những cửa khẩu tấp nập nhất thế giới.
Những người qua lại biên giới thường xuyên có cái thẻ Touch-N-Go (TnG), tương tự như thẻ thu phí cầu đường tự động ở Việt Nam mình (OBU). Nhờ vậy mà thủ tục rất nhanh. Tụi mình là lâu nhất vì phải điền tờ khai nhập cảnh. Khối lượng công việc nhiều nhưng nhân viên rất lịch sự và giải quyết rất nhanh nhẹn. Với số lượng người đông như vậy mà tụi mình chỉ phải chờ chừng 1 tiếng là đã qua được cửa khẩu.
5. Cửa khẩu Woodlands (Singapore) – Johor-Singapore Causeway (Johor Bahru, Malaysia)
Khi tụi mình từ Singapore quay lại Malaysia vào khoảng 5 giờ chiều thì khi đến gần cửa khẩu, tụi mình lại tưởng đang nhìn lầm. Cách cửa khẩu còn gần mấy cây số mà xe máy đã xếp hàng chờ đông như kiến cỏ. Thì ra những người buổi sáng qua Singapore làm việc, buổi chiều họ cũng về lại nhà giờ này. Giờ cao điểm ở cửa khẩu là từ 5 giờ. Đến khoảng 10 giờ tối người mới giãn bớt.
Nhìn dòng người như trẩy hội xếp rồng rắn hết cả đường làm tụi mình ngán ngẩm. May có 1 anh tốt bụng đứng kế bên nói với mình là xe đạp thì không phải xếp hàng. Xe máy xếp hàng để cà thẻ thôi. Thế là 2 đứa mừng quá lách qua lề đường bên hông, hỏi luôn anh cảnh sát gần đó. Ảnh thấy tụi mình thì dọn mấy cái chắn đường qua một bên cho tụi mình đi. Còn nói cứ chạy lên lề hoặc men theo đường xe hơi mà chạy. Thế là 2 đứa một mạch phóng cho nhanh để kịp về khách sạn trước khi trời tối.
Đang chạy bon bon ngon lành thì tự nhiên mình bị vấp chân, té cái rầm. Cái kiếng mát đang đeo nhảy lên nóc 1 chiếc xe hơi phía trước. Mình không bị xây xát gì nhưng ngượng chín người. Cả ngàn người đang đứng yên chờ đợi, chả có việc gì để làm ngoài ngó mình tự té, tự lồm cồm bò dậy. Mình với lấy cái kiếng mát trên nóc thì ông chủ xe mở cửa bước ra nhìn mình rồi ngó đuôi xe ổng. Cơ khổ, cái xe ổng là một trong những cái xe cà tàng nhất mình từng thấy. Mình xin lỗi ổng rối rít mà vừa mắc cười vừa muốn độn thổ!
Fraser vẫn chả hay biết gì cho đến khi mình bắt kịp ảnh. 2 đứa xếp hàng chừng khoảng 15 phút là đóng dấu xong.
Qua cửa khẩu thì thường xe máy phải đi đường dành riêng, khá xa để về khách sạn tụi mình. Fraser kêu đi đường tắt bằng cách đi xuyên qua tòa nhà BSI. Thế là tụi mình làm 1 chuyến dẫn xe đạp đi vòng vòng siêu thị. Khiêng xe đạp lên xuống bằng thang cuốn. Mọi người nhìn tụi mình như người ngoài hành tinh. Mình thì cứ cười toe vì quá ngượng! Vậy mà mấy anh bảo vệ, an ninh nhìn thấy cũng không nói gì nha.
6. Sân bay Changi (Singapore) – Sân bay Juanda (Surabaya, Indonesia)
Tụi mình bay chuyến 8 giờ sáng nhưng đường đến sân bay khá xa nên 4 giờ sáng tụi mình đã khăn gói ra khỏi khách sạn.
Vừa ra khỏi khách sạn, trời mưa tầm tã, như giông như bão. Còn quá sớm nên chỉ có vài ngọn đèn đường vàng vàng, hàng quán hầu như chưa mở cửa. Tụi mình đành chịu dầm mưa chạy luôn cho kịp. Chưa hết xui, đang chạy hì hục, xe mình bị bể bánh! Fraser phải bơm lên tạm để chạy đến sân bay sẽ tính tiếp. Không ngờ lỗ to quá, chạy được chừng 5 phút bánh lại xẹp lép.
Không còn cách nào khác, Fraser phải ngồi bên lề đường thay ruột xe cho mình. (Chứ mình thì đã biết gì để thay hay vá?!). Đường thì tối mờ, trời thì mưa lạnh, vừa lo không kịp chuyến bay vừa vuốt mặt không kịp để thấy đường thay ruột xe. May mà cuối cùng cũng đâu vào đó. Đến được sân bay, tụi mình ướt như 2 con chuột lột.
Năm ngoái tụi mình đi thì sân bay Changi chỉ phân ra làm 3 Terminal. Tụi mình bay của Tigerair phải khởi hành từ Terminal 2. Nhưng đường đi vào sân bay thì lại gặp Terminal 3 trước. Đường đó không dành cho xe máy, chỉ dành cho xe hơi nên không tài nào băng ngang qua để đến Terminal 2 được. Quá nguy hiểm. Fraser dẫn cả người cả xe vào Terminal 3 hỏi thăm quầy dịch vụ xem có cách nào tụi mình đến Terminal 2 không. May ghê, cả 3 Terminal đều nối với nhau. Thế là tụi mình cứ thế dẫn 2 chiếc xe vẫn còn cộ hết đồ đạc trên đó, đi vòng vèo cho đến Terminal 2.
Đến nơi, tụi mình mới bắt đầu dỡ đồ đạc ra khỏi xe và lấy 2 tấm bạt nhựa bọc xe đạp lại. Rồi check in. Nhân viên check in cẩn thận dán nhãn “Đồ dễ vỡ”/“Fragile” lên rồi có 2 anh khuân vác đến khiêng đi ký gửi. Tụi mình lúc đó mới hoàn hồn, tung tăng tìm đồ ăn.
Đến sân bay Juanda ở Surabaya, sau khi làm thủ tục nhập cảnh thì đến quầy nhận hành lý. Tụi mình đến nơi đã thấy 2 chiếc xe đạp được dựng riêng sẵn ở 1 góc. Có 1 anh chàng khuân vác còn khuân để lên xe đẩy dùm. Tụi mình qua cổng Hải quan cũng không gặp vấn đề gì cả.
Ra ngoài cổng đến, tụi mình phải ráp xe để đi tiếp. Cái sân bay này nhỏ xíu như cái ga Sài Gòn của mình. Mấy ông đàn ông không biết làm gì, rảnh rỗi đứng đó dòm tụi mình dỡ đồ, ráp xe, bình luận tứ tung.
Ra khỏi sân bay, đói bụng, 2 đứa tấp vô 1 quán ăn bên đường. Quán nhỏ, sạch sẽ, dạng như quán cơm bình dân của mình. Sau này mới biết, quán đó chém tụi mình hơi đẹp, chắc vì gần sân bay. Dọc đường từ đó trở đi đến Bali, các quán ăn lịch sự rất ngon mà giá cũng rất rẻ. Ở Java, thường những quán cóc xơ xác, nghèo nàn là những quán lấy giá gấp đôi, gấp ba so với những quán to lớn, đàng hoàng. Nhưng mà so với độ đa dạng của đồ ăn Việt Nam, đồ ăn Indo quá chán!
Tháng sau tụi mình bay đi Úc rồi. Không còn cơ hội qua biên giới đường bộ cho đến khi tới châu Mỹ La Tinh. Có thể đến lúc đó mình lại kể tiếp kinh nghiệm qua mấy cửa khẩu ở vùng Nam Mỹ. Biết đâu còn hào hứng hơn nhiều, nhỉ?
Hay quá Chị ạ! 😊 Thú vị nhất là đoạn Chị bị vấp té và bay lên nóc ô-tô, may là không có vấn đề gì.hjhj Đọc xong thấy ngưỡng mộ anh Fraser quá xá, đàn ông đích thực mà. haha
Ừ, lúc đó thì thật là vừa cười vừa mếu ;). Anh Fraser thì miễn bàn rồi, người bạn đường lý tưởng nhất thế giới của chị! 🙂
Ôi đi sớm 4h sáng khi trời còn chưa sáng để kịp ra sân bay mà còn bị bể bánh xe, bị mắc mưa nữa. Mình thở phào cuối cùng bạn cũng kịp chuyến bay khi đó. Chúc bạn may mắn chặn đường tới nha 🙂
Cám ơn Nguyên. Lúc đó phải nói thê thảm không thể tưởng tượng được. Đi mấy tháng bị bể bánh xe có 2 lần mà lần này lại đúng ngay lúc ra sân bay sáng sớm mưa bão nữa chứ. May mà cuối cùng ổn hết 🙂
Em thì chọn cung đường Lào – Thái . Cửa khẩu e xuất cảnh là cửa khẩu Cầu Treo – Hà Tĩnh , cửa khẩu này thì thu phí 10k cho việc xuất cảnh , em thấy ai cũng thế . Cửa khẩu này chủ yếu là các phương tiên chở quặng va xe khach làm thủ tục nên khá đông . Ở đây thì do e bé con nên không chen được vào để xuất cảnh , lực bất tòng tâm đành chờ 1h cho mọi người vơi bớt . Sang bên phía cửa khẩu Nam Pao bên Lào thì đám người đông đúc phía Việt Nam lại chen lấn bên này , lần này e ngồi tám chuyện với hai mẹ con người Pháp để chờ mọi người vơi dần . Sang đây thì ở đây nhân viên hải quan thu 8000kip le phivới tiền bảo vệ môi trường , tong cong mất 20000kip . Sau khi đi bộ bên Lào e phát hiện ra người Lào không dùng tiền đấy vào bảo vệ môi trường . Trên đường đi e thấy một mét vuông lề đường có đến 4 -5 vỏ lon , 10 ngày đi bộ với đi nhờ xe e phát hiện ra người Lào chẳng dùng số tiền để bảo vệ môi trường , họ uống xong là quăng hết ra đường , chẳng chịu thu gom . Điều đó làm e cảm thấy như bị lừa dối khi đóng phí bảo vệ môi trường
E xuất cảnh ở Nam Nguen(Lào) – Nan ( Thai Lan) . Cửa khẩu bên Lào thì e xuất cảnh vào thứ 2 nhưng có rất ít người nên e làm thủ tục rất nhanh . Cán bộ chụp ảnh rồi hỏi vài câu là đóng dấu . E đi nhờ xe một người sang phía bên cửa khẩu Thái Lan , lúc này trong người e còn đúng 300k Kip , lúc này cũng hơi lo vì sợ bắt chứng minh tài chính thì toi . Nhưng bên phía hải quan Thái thì vui tinh hết sức , hỏi e sang đây làm gì . Em đang trả lời là tìm hiểu Phật giáo bên Thái Lan thì anh đã đóng mộc luôn . Anh còn chúc may mắn . Đi một đoạn thì một đám cảnh sát Thái chặn lại . Các anh này thì to con , ăn mặc không khác gì lính Mỹ , họ kiểm tra balo xem có gì khả nghi không . Cuối cùng có một bác ngạc nhiên khi thấy e có 20 tuổi mà đi du lịch một mình , về sau có một người còn chụp ảnh e ;₫₫